TSIQ2C70.2

2.3K 78 2
                                    

Tránh Sủng I – Quyển 2 – Chương 70.2: Trái tim băng giá

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

"Cậu Thời ra ngoài vào giờ này để làm gì thế ạ?" Thời Thiên vừa mở cửa, thuộc hạ của Nghiêm Ngũ đứng canh ngoài cửa cung kính hỏi, "Thuộc hạ có thể giúp gì cho cậu không?"

Thời Thiên ăn mặc chỉnh tề, vậy nên gã ta đoán rằng không phải Thời Thiên muốn đi vệ sinh.

"Tôi không ngủ được, ra ngoài đi dạo chút thôi."

Thời Thiên mệt mỏi khép cửa lại, lạnh nhạt đáp, cậu quay người chuẩn bị đi ra hành lang, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước một cách vô hồn.

Gã đàn ông bám theo Thời Thiên, "Sắc mặt cậu Thời không tốt lắm, cậu khó chịu ở đâu ư?"

"Tôi không sao."

Thời Thiên chậm rãi đi về phía trước, dưỡng khí xung quanh dường như bị hút sạch, càng lúc Thời Thiên càng cảm thấy khó thở. Trong mắt cậu, hành lang thẳng tắp trước mặt bắt đầu chồng chéo lên nhau, mơ hồ, rồi cuối cùng biến thành màu xám trắng như một thước phim, bắt đầu vặn vẹo dữ tợn trước mắt cậu.

Giơ tay lau đi đôi mắt, vừa cúi đầu nhìn, giọt nước mắt ấm áp bám vào kẽ ngón tay, sau đó có một giọt chất lỏng trong suốt nhỏ xuống lòng bàn tay cậu.

Thời Thiên không phát ra bất kỳ tiếng động gì, cho nên gã đàn ông đi phía sau Thời Thiên không hề biết cậu đang rơi nước mắt, gã ta bám theo Thời Thiên một tấc cũng không rời.

Đúng lúc này, gã đàn ông nhận được cuộc gọi của Nghiêm Ngũ, dò hỏi tình huống của Thời Thiên, gã đàn ông báo cáo đúng sự thật, nói rằng Thời Thiên vẫn chưa ngủ, đang đi dạo xung quanh ở câu lạc bộ dưới lòng đất

"Cậu Thời, chú Ngũ muốn nói chuyện với cậu." Gã đàn ông đưa điện thoại cho Thời Thiên, Thời Thiên quay người lại cầm lấy, lúc này gã đàn ông mới nhìn thấy hai gò má bị nước mắt thấm ướt của Thời Thiên, nhưng gương mặt cậu không có chút buồn bã nào, thậm chí là cứng đơ.

"Vì ngày mai phải đi, con không nỡ rời xa nơi mình lớn lên nên mới không ngủ được đúng không?" Giọng Nghiêm Ngũ vẫn nhẹ nhàng ấm áp trước sau như một, "Việc làm ăn của cha nuôi ở bên này đã được xử lý ổn thỏa rồi, ngày mai trước khi đi có một ít thời gian rảnh, vừa hay có thể sang đó tán gẫu với con."

"Vâng." Lạnh nhạt đáp lời, không có một chút tình cảm nào.

"Thời Thiên, con. . . không sao chứ?"

"Không sao ạ, con cũng có rất nhiều lời muốn nói với cha."

Nghiêm Ngũ có thể nhận thấy rõ ý đối địch và lạnh lùng trong giọng nói của Thời Thiên, nhưng ông ta không hỏi lại, chỉ hiền hòa nói tiếp, "Ừ, nửa tiếng nữa cha nuôi sẽ đến."

Thời Thiên đưa điện thoại cho gã đàn ông, cậu tiếp tục đi về phía trước, lững thững rẽ trái quẹo phải mấy lần, cuối cùng nhìn thấy một cánh cửa lớn viết mấy chữ "Cảm xúc mãnh liệt", Thời Thiên đẩy cửa định vào thì gã đàn ông phía sau đi lên ngăn cản.

"Cậu Thời, loại biểu diễn ở chỗ này không thích hợp đối với cậu đâu, cậu đã ở đây mấy ngày rồi, chắc hẳn cậu biết bên trong biểu diễn loại chương trình gì, thuộc hạ lo lắng sau khi xem xong cậu sẽ không thoải mái."

Tránh Sủng - Cáp Khiếm HuynhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ