TSIQ2C52

2.9K 81 6
                                    

Chương 52: Tinh thần có vấn đề?

Edit: Phương Vũ Lustleviathan

Chạng vạng, có lẽ là do vừa đổ mưa, không khí ngột ngạt được thay bằng cảm giác mát mẻ sảng khoái, lão quản gia giúp Thời Việt Nam đẩy xe lăn đi trên con đường trong khu biệt thự để giải sầu.

Thời Việt Nam không nói tiếng nào ngồi trên xe lăn, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt già nua lộ ra mấy phần suy yếu, như một ông lão tuổi xế chiều, trong người mang ốm đau bệnh tật.

"Lão gia, sắc trời không còn sớm nữa." Lão quản gia không nhịn được mở miệng phá vỡ bầu không khí u ám, "Để tôi đưa ngài trở về."

Khoảng thời gian này, lão quản gia gần như một tấc cũng không rời để bảo vệ Thời Việt Nam, ngày ấy sai khi Cổ Thần Hoán đưa Thời Thiên tới, lão quản gia đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng hận không thể chết đi ẩn giấu dưới đáy mắt Thời Việt Nam.

Lão quản gia sợ Thời Việt Nam đột nhiên nghĩ quẩn, lại không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể không ngừng dùng Thời Thiên để nhắc nhở Thời Việt Nam, nếu ông chết, Thời Thiên sẽ trở thành cô nhi bị bỏ lại trên quãng đời này.

Hiện tại cậu mới chỉ là đứa trẻ chừng hai mươi tuổi, tính cách lại lạnh nhạt, chẳng có mấy bạn bè thân thiết, thời điểm tan cửa nát nhà cậu chẳng thể bám víu vào đâu, chỉ có duy nhất cha ruột có thể làm chỗ dựa tinh thần.

Khi lão quản gia nói những lời này với Thời Việt Nam, Thời Việt Nam chỉ im lặng, nhưng trong mắt đã không còn quá bi thương như trước nữa.

"Ông đi về trước đi, tôi ngồi ở đây thêm lát nữa đã." Thời Việt Nam mệt mỏi ngả người ra phía sau, nhắm mắt lại nói khẽ, "Nửa tiếng nữa hãy quay lại đây đưa tôi về."

Nhìn gương mặt tiều tụy của Thời Việt Nam, lão quản gia không đành lòng khuyên nhủ thêm, đành phải nói, "Vâng" sau đó quay lưng đi khỏi.

Lão quản gia đi rồi, Thời Việt Nam lấy điện thoại ra, do dự một hồi rồi gọi cho Quan Lĩnh.

Tán gẫu vài câu xong, Quan Lĩnh bất đắc dĩ nói, "Bác trai, nếu bác muốn biết trình trạng của Dương Thiên thì hãy tự mình gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy rất nhớ bác, lần trước cháu đến thăm cậu ấy, cậu ấy đã luôn miệng hỏi cháu về bác."

Thời Việt Nam khó mà nói cho Quan Lĩnh biết ông đang hổ thẹn với Thời Thiên.

Ông vẫn luôn biết Thời Thiên đang phải chịu khổ vì mình, nhưng trước giờ ông chưa từng biết Thời Thiên đã hy sinh những gì để đem lại cho ông một cuộc sống tốt, Thời Thiên là con trai ông, ông hiểu rõ tính cách của cậu, cho nên ông biết khi Cổ Thần Hoán chém nát phần kiêu ngạo thanh cao sâu trong xương cốt của cậu, Thời Thiên đã đau đớn đến thế nào.

Tất cả những điều này đều là tại ông!

"Ừ, lát nữa bác sẽ gọi cho nó." Thời Việt Nam cười qua loa, "Đúng rồi Tiểu Quan, Tiểu Thiên nó. . . sao rồi? Cổ Thần Hoán có bức ép nó nữa không?"

"Bác trai đừng lo lắng quá." Quan Lĩnh cố gắng nói thật tự nhiên, "Dương Thiên không sao đâu ạ, công việc của cậu ấy, đúng rồi, công việc của cậu ấy rất bận rộn, còn tên họ Cổ kia. . . ừm. . . hắn rời khỏi K thị đã nhiều ngày rồi, không tới quấy rầy Dương Thiên nữa, cho nên bác trai cứ yên tâm đi."

Tránh Sủng - Cáp Khiếm HuynhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ