Khi mặt trời buông xuống đem bãi cỏ trong nhà nhuộm lên một màu đỏ tươi . Động vật về đêm cũng bắt đầu chuẩn bị cho một chuyến săn mồi. Gió từ bên ngoài mang theo hương hoa đồng cỏ nội thổi man mác vào bên trong. Đôi mắt nhắm chặt hằng tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mở được." Đây...là"- Đỗ Hà nặng nhọc mở lấy đôi mắt trĩu nặng của mình, nhìn ngó xung quanh . Cảnh tượng này sao lại như vậy, thật quen thuộc không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Rõ ràng trước lúc ngất đi là rất nhiều thứ đã hiện lên. Dì Hân đâu, Gia Khang đâu, Thuỳ Linh đang ở đâu ? Tại sao lại như vậy, rõ ràng là nàng đang ở trong bệnh viện mà. Tại sao bây giờ lại thức dậy trong chính căn phòng từng ngập tràn rất nhiều đau thương. Chẳng lẽ những gì diễn ra trước đó đều là do mình tưởng tượng hay sao ?
Nàng bị một phen làm cho hoảng loạn không thể nào nằm yên . Tung chiếc chăn định xuống nhà kiểm chứng. Thì ngay lập tức vừa rời giường đã phải lăn dài trên mặt đất. Bụng dưới truyền lên một cơn đau nhức không chịu nổi, đem chân của Đỗ Hà cũng yếu hẳn đi.
" Ahhhh"- chân mày nàng được một phen nhíu chặt, cơn đau này thật sự đem nước mắt từ sâu trong cơ thể phải trào ngược ra.
" Em làm sao lại bước xuống ?"- Thuỳ Linh vừa lên đến phòng đã nhìn thấy nàng bị té, rồi nằm luôn trên mặt đất mà không khỏi đau lòng.
" Là chị thật sao ? Dì hân đâu...Gia Khang đâu ?"- nàng nằm trong lòng của cô mà vẫn không ngừng truyền lên nổi sợ. Nàng sợ nhất chính là bây giờ cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Mơ ở trong mơ chính là đều kinh khủng nhất.
" Chẳng phải em nói dì về quê chăm sóc cho cháu rồi sao....còn ....ai cho phép em nhắc đến tên đáng ghét đó"- cô đỡ nàng lên thì ngay lập tức ôm chặt lấy tấm thân đang run rẫy, dùng bàn tay ấm áp vuốt nhẹ tấm lưng. Ân cần trả lời từng câu hỏi một ...cho đến khi nhớ lại cái tên Gia Khang mà Đỗ Hà vừa hỏi chính là tên khốn kiếp đó. Trong một khắc đôi chân mày lập tức nhíu chặt lại, đăm đăm nhìn lấy Đỗ Hà vô cùng khó chịu.
" Vậy là không phải mơ rồi...không phải mơ "- âm giọng bắt đầu bình ổn lại, hai tay vẫn không ngừng ôm chặt lấy người ta . Cho đến khi ngước lên nhìn thấy đôi mắt đó tự nhiên lại vô cùng lo sợ.
" Sao phải sợ như vậy ?"-vốn dĩ Thuỳ Linh định bụng nhất định sẽ khó chịu với Đỗ Hà . Nhưng mà...sao bây giờ chỉ cần nhìn thấy người ta rưng rưng dòng nước mắt, thì đã đem mình không còn khí thế nào nữa rồi. Chỉ biết dùng cánh tay đang ở phía sau vỗ nhẹ tấm lưng đó...di dời lên đôi mắt ngập tràn những giọt lệ thương tâm mà ân cần an ủi.
" Tại vì...vì....nhưng ...khoan đã tại sao em lại ở đây ?"- nàng biết nói ra thế nào Thuỳ Linh cũng sẽ chọc ghẹo nàng suy nghĩ lung tung. Nên cũng không hề muốn đem thứ mình đang nghĩ mà phát ra cửa miệng. Lúc này đột nhiên lại nhớ đến nguyên do mình ở nơi này từ lúc nào.
"Nhưng mà ...em....đang....bệnh"- Đỗ Hà dùng cái cớ đó để phản đối việc trở về đây, vốn dĩ nàng dự định sau khi khoẻ lại sẽ ngay lập tức bỏ đi thật xa. Đem tất cả những ký ức nhuộm bùn cùng Thuỳ Linh tan biến . Nhưng bây giờ không biết như thế nào lại bị bắt trở về đây an phận nằm rúc trong lòng của người ta. Muốn chạy cũng không còn chạy được nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trò Chơi Dục Vọng [ Linh Hà ]
Fanfiction" Chị từng hỏi em tại sao thích một loài hoa cỏ dại ? Em cũng đã từng nói với chị vì nó chính là Cúc Hoạ Mi " Phiên Nhi Liêu (@Phiennhi)