Chap 40

655 89 19
                                    

Tanjirou tiễn được Inosuke đi khỏi quán thì bắt đầu lao vào làm việc. Chủ yếu là cậu muốn quên đi cái khoảnh khắc xấu hổ vừa nãy. Ai đời mới sáng sớm đã bị đè ra hôn như cậu đâu chứ! Xấu hổ quá đi mất. 

Đang ngồi suy nghĩ chút chuyện thì điện thoại của cậu bỗng reo lên, màn hình hiển thị tên của Kanao. Tanjirou bắt máy ngay lập tức, đã lâu rồi cậu cũng chưa biết được tình hình của Nezuko. Dù đang chiến tranh lạnh nhưng Aoi hoặc Kanao sẽ định kì gọi cho cậu báo cáo lại tình hình của Nezuko nên Tanjirou mới an tâm làm việc tới như vậy.

Nhưng đã nửa tháng nay cả 2 người chẳng ai gọi cho cậu cộng với việc càng đổ về cuối năm lượng công việc càng nhiều nên cậu không thể nhớ đến chuyện đó. Giờ Kanao gọi cậu mới nhớ được. 

"Tan...Tanjirou, Nezuko gặp chuyện mất rồi!" Giọng Kanao ở đầu dây bên kia vang lên vội vã. 

"Sao...sao vậy? Có chuyện gì với em ấy sao Kanao?!" Tanjirou vừa nghe được đã đứng bật dậy. 

"Em ấy nói với mình là về thăm chú từ hôm qua nhưng đến hôm nay rồi vẫn chưa báo mình câu nào. Khi nãy số máy em ấy lại gọi đến cho mình, đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ khác. Bà ta...bà ta nói cậu phải một mình đi tới địa chỉ bà ta chỉ định nếu không Nezuko sẽ gặp nguy hiểm." Kanao dè dặt kể lại. 

"Cái gì!? Chết tiệt! Gửi mình địa chỉ sau đó cậu gọi cảnh sát đến giùm mình nhé. Bình tĩnh lại và nghe mình nói này, sau khi mình cúp máy mình sẽ tới đó khi nào mình gọi lại hãy coi đó là một tín hiệu rồi cậu gọi cảnh sát luôn được chứ?" Tanjirou chạy vội vào phòng nghỉ lấy áo khoác rồi chạy nhanh ra khỏi quán. 

Tanjirou bắt taxi chạy tới khu cảng được chỉ định sẵn, nếu đúng theo cậu đoán thì người kia chỉ có thể là bà mẹ kế của cậu. Người phụ nữ trung niên duy nhất biết đến sự hiện diện của Nezuko chỉ có bà ta và cũng chỉ bà ta mới biết Nezuko có khả năng uy hiếp đến cậu tới chừng nào. 

Vừa bước vào kho chứa hàng lớn kia là một tốp người mặc đồ đen đợi sẵn. Đứng ở giữa chính là bà mẹ kế của cậu, vừa thấy Tanjirou đến bà ta lập tức lộ ra nụ cười đắc ý. 

"Xem ra là mày biết điều không dẫn cảnh sát tới. Quả thật con nhỏ này rất có giá trị với mày nhỉ?" Bà ta nắm tóc ép Nezuko phải ngẩng mặt lên. 

"Onii - chan? Sao anh lại tới đây?! Ở đây nguy hiểm lắm! Mau chạy đi anh!" Nezuko mở to mắt nhìn Tanjirou một thân một mình đứng ở cửa kho.

"Tôi đã từng nói bà đừng nên đụng tới Nezuko, bà xem đó là gió thoảng qua tai sao?" Tanjirou đứng đút tay vào túi áo khoác mi tâm nhíu lại khi thấy hành động của bà ta. 

Nezuko trông vẫn rất lành lặn không có thương tích gì nên cậu tạm thời yên tâm. Cái cần quan tâm lúc này là làm sao để đối phó với đám người này cho đến khi cảnh sát tới còng đầu chúng đi. Cậu biết khả năng bản thân mình tới đâu, với đám lính đánh thuê đông thế này cậu quả thật không thể đối phó nổi. 

"Nếu mày ngoan ngoãn kí tên thì đâu đến mức này. Đều là do mày quá cứng đầu thôi." Bà ta lấy ra một tờ giấy cùng một cây bút đưa cho một tên ở gần đó. 

[Alltan] Coffee shop and my little sun.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ