Chương 8. Đêm gặp (Thượng)

190 5 0
                                    

Chương thị trừng mắt, hai tay mạnh mẽ túm lấy vai lão Lâm thị: "Ngươi nói gì? Tiền bị cướp rồi sao?"

"Bị cướp... Trên đường gặp phải lũ súc sinh, tất cả đều mất sạch..."

Lão Lâm thị lau nước mắt, kể rằng bà ta theo dịch xa rời đi. Ngày đầu tiên mọi việc đều suôn sẻ, buổi tối còn cùng dịch sứ trọ tại dịch quán ở trấn Lạc Dịch. Ai ngờ sáng sớm hôm sau vừa rời khỏi dịch quán, đi chưa bao xa thì gặp một toán cướp đường. Chúng bịt mặt bằng khăn đen, tay cầm hung khí, vây kín dịch xa.

"Ngươi nói dối! Có phải ngươi nuốt tiền rồi lừa ta không?" Chương thị thét lớn, điên cuồng lắc mạnh vai lão Lâm thị. "Bọn cướp nào dám cướp cả dịch xa?"

"Là thật mà... Chúng không cướp dịch xa, chỉ nhằm vào mình ta. Chúng lục lấy hết túi dài, không tha cả tiền riêng ta giấu trong giày, một đồng cũng chẳng chừa, cướp xong liền bỏ chạy. Ta phải đi bộ trở về..."

Lão Lâm thị vừa kể vừa đau lòng đến gan ruột như đứt đoạn. Chương thị nghe mà mắt tối sầm.

Cơ hội lần này, bà ta đã suy đi tính lại, cho rằng khả năng thành công rất lớn nên mới quyết tâm đánh cược một phen. Không những dốc hết số tiền tích góp bao năm của gia đình, bà ta còn vay thêm tiền lãi cao. Nào ngờ kết cục lại ra nông nỗi này.

Bà ta dựa vào tường, trượt người ngồi bệt xuống đất, tay chân lạnh ngắt, răng va lập cập. Bỗng sau lưng vang lên một tiếng quát đầy giận dữ: "Ngươi, nữ nhân này, dám lén giấu ta?"

Chương thị run rẩy, biết ngay đã hỏng chuyện. Vừa rồi tiếng cãi vã quá lớn, e là đã đánh thức phu quân, để ông ta nghe thấy hết. Bà ta gắng sức đứng dậy từ mặt đất, định bụng tìm cách che giấu, nhưng khi ngẩng lên, thấy ông đã bước ra, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm. Lúc này, bà ta hiểu rằng mọi việc đều đã bị lộ, tuyệt vọng và hoảng sợ. Không dám dùng lý do quen thuộc "tất cả đều vì lo cho gia đình" để biện bạch như những lần cãi nhau thường ngày, bà ta chỉ ôm mặt khóc lớn, khẩn cầu phu quân đi báo quan.

Dương Hồng quát mắng một trận, nhưng biết sự đã rồi, mắng cũng vô ích. Còn về việc báo quan, nơi vùng biên ải này, quan phủ đến cả án mạng giữa đường còn chẳng quản, huống chi chuyện cướp bóc?

Ông dậm mạnh chân, rồi tức tối bỏ đi.

Trượng phu tức giận bỏ đi, Chương thị ngồi dưới đất tiếp tục khóc một lúc, nhìn thấy mấy người hàng xóm lần lượt chạy ra cửa tò mò nhìn vào, sợ việc này đồn đi thì lại thêm xấu mặt, miễn cưỡng kìm nước mắt, từ dưới đất bò dậy đóng cửa, vịn tường hồn bay phách lạc đi vào nhà. Lão Lâm thị không dám đi theo, chui vào trong bếp, ngồi phịch trên đống củi, co ro ôm gối, không đứng dậy nổi nữa.

Dưới ánh đèn dầu le lói, Dương Hồng giận dỗi bỏ đi. Chương thị ngồi bệt trên sàn, thổn thức thêm một hồi, đến khi nghe tiếng xì xào ngoài cửa, nàng mới miễn cưỡng gạt nước mắt đứng dậy, vội vàng khép cửa để tránh hàng xóm bàn tán thêm. Đỡ lấy bức tường, bà ta lảo đảo bước vào trong nhà với vẻ thất thần. Lão Lâm thị chẳng dám bước theo, lặng lẽ chui vào gian bếp, ngồi bệt xuống đống củi, ôm lấy đôi chân sưng tấy vì đi bộ cả ngày, không buồn động đậy.

Bồ Châu - Bồng Lai KháchWhere stories live. Discover now