Chương 35

840 73 4
                                    

Edit: phuong_bchii

________________

"Tại sao là, cậu thích tôi?" Bành Hướng Chi không ngờ có một câu này, lẩm bẩm nói.

Kỷ Minh Tranh cúi đầu đi, đèn đường kéo bóng người vốn đã thon dài rất mỏng của cô, giống như hình bóng Tiên Nga kéo xuống sau mỗi tháng.

"Cậu gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đến, nói bọn họ muốn gặp tôi, tôi không nghĩ tới lý do bọn họ muốn gặp tôi, sau khi đến bàn ăn rất sạch sẽ, các cậu vẫn chưa ăn, cố ý chờ tôi, bởi vậy không phải tôi vừa vặn gửi tin nhắn cho cậu và cậu thuận tiện hỏi tôi."

"Tôi vừa đến, chỗ ngồi bên cạnh cậu đã được giữ lại, bọn họ lúc nào cũng nhìn cậu cười, Vu Chu còn hỏi bình thường có phải rất quan tâm cậu hay không. Sau đó lại bảo tôi khui đồ uống cho cậu, sau đó cậu đi toilet, nghe Hướng Vãn nói......"

"Nghe Hướng Vãn nói."

"Nói cái gì?" Cô nghe được cái gì, nghe được bao nhiêu?

"Nói, bảo tôi làm với cậu một lần."

Tay trong túi Kỷ Minh Tranh giật giật, muốn nâng lên đẩy kính, nhưng đột nhiên nhớ tới trên mặt không có đeo, vì vậy lại kiềm chế.

"Muốn làm lại lần nữa, thử xem rốt cuộc tôi có cảm giác với cậu hay không?" Kỷ Minh Tranh thoáng có chút giọng mũi, giọng nói như đang sinh trưởng trong đêm xuân.

"Vậy, vậy tại sao không phải tôi nói với bọn họ là tôi thích cậu?"

"Không phải cậu nói với tôi, cậu là thẳng sao? Tôi đã hỏi có phải cậu thích tôi không, cậu nói không," Kỷ Minh Tranh lại nhìn nàng một cái, "Mới ngày hôm qua."

Ui...... Hình như là có chuyện như vậy.

Bành Hướng Chi giơ tay xoa xoa mép tóc của mình, có hơi khó giải quyết, đúng ha, trong mắt Kỷ Minh Tranh, hôm qua chính mình mới nói không thích cô, rất kiên định là thái độ thẳng nữ, nếu bây giờ còn nói thích, không khỏi cũng quá giống trò đùa đi, ai tin chứ.

Tin hay không là thứ hai, mấu chốt là, Kỷ Minh Tranh có cảm thấy đầu óc nàng có vấn đề hay không.

Im lặng không lên tiếng đi mười vòng, đi đến đau cả chân, mới tiêu thức ăn kha khá, Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh về đến nhà, lấy ra mấy viên thuốc tiêu thực uống, sau đó lê dép đi tắm.

Tắm xong đi ra, Kỷ Minh Tranh cũng rửa mặt chải đầu lần nữa, thoải mái thay quần áo ở nhà. Áo thun và quần dài màu trắng, khoác một chiếc áo khoác len màu xám đậm kiểu dáng không kém nhiều so với ban ngày, sạch sẽ, mang theo mùi thơm của chất vải mềm mại.

Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, sắp xếp hóa đơn bệnh viện phải thanh toán tháng này.

Tóc đen dài thẳng còn rất suôn mượt, làm nổi bật làn da của cô vừa mềm vừa trắng nõn, khuôn mặt sương mù mênh mông, tóc lại rõ ràng đến tận gốc rễ.

Thấy Bành Hướng Chi đi ra, cô vốn chỉ quay đầu chào hỏi, rồi lại nhịn không được liếc mắt nhìn chân nàng, Bành Hướng Chi khập khiễng đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, lấy kim khử trùng trong ngăn kéo ra, muốn đâm vào chân mình.

[BHTT] [EDIT - HOÀN] ĐỀU THỜI ĐẠI NÀO RỒI - THẤT TIỂU HOÀNG THÚCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ