Chương 6: Cách đi Vô Thường đích thực

10 0 0
                                    


Ứng Thiều tỉnh vì quá lạnh, vốn dĩ đã mất kha khá máu lại còn đang giữa độ mùa xuân mà còn nằm trên đất nửa buổi tối, suýt nữa đã yên giấc ngàn thu rồi.

Gã run cầm cập bò dậy mới cảm thấy mặt cũng đau nhức, mũi như bị xe tải cán qua. Gã bưng mũi mới thấy mình đang ở bãi đỗ xe, hai lệ quỷ đã mất dạng, chẳng còn dấu vết nào ngoài đôi chút tro giấy ở cách đó không xa ra – nhưng điều này chẳng khiến gã chú ý nhiều lắm.

"Rứa hôm qua đã xảy ra chuyện chi hầy?" Ứng Thiều thốt giọng địa phương. Hắn nhớ lại kĩ, hình như lúc mình không tỉnh táo đã thấy một người đội mũ cao cầm dây xích...

Âm sai?

"Có âm sai tới ư?" Ứng Thiều hỏi Kim Tàm cổ mình nuôi.

Kim Tàm cổ đặc biệt hơn các loài cổ khác – Nó có linh hồn, có thể sai khiến linh hồn kẻ khác. Vì lẽ đó mà một cổ sư như Ứng Thiều mới dám nhận công việc thu phục lệ quỷ này. Nó cũng là "cổ quỷ" trong miệng lão Bạch.

Tiếc rằng Ứng Thiều không ngờ hai chị em kia lại giỏi đến nỗi làm gã mắc mưu của hai ả.

Kim Tàm cổ đưa ra một câu trả lời chắc nịch cho Ứng Thiều. Đêm qua nó không địch lại lệ quỷ, song vẫn còn chút ý thức. Sau khi chủ nhân ngất, nó vẫn luôn bảo vệ chủ nhân, không đến nỗi lạnh đến chết.

Ứng Thiều trầm tư, vậy là lệ quỷ bị âm sai bắt lại thật?

Thật đáng ngạc nhiên, âm sai chẳng thích chõ mũi vào chuyện kẻ khác, muốn mời họ đến đã khó càng thêm khó. Người có thể mời âm sai đến giúp không phải hạng tầm thường. Lẽ nào gã gặp phải một âm sai tốt bụng đi ngang qua tiện tay cứu, hoặc hai ả lệ quỷ kia vốn đã đắc tội người ta?

Ứng Thiều nghĩ mãi vẫn cảm thấy cái vế sau có khả năng hơn, hai ả kia nhìn là biết rất có thể đã phạm tội.

Ài, vận may cũng là một dạng thực lực, mình vẫn kiếm được bộn tiền, rủng rỉnh trả tiền thuê phòng rồi. Ứng Thiều vừa lết xác đi bệnh viện vừa gửi tin cho chủ thuê: Chuyện đã xong xuôi, hãy chuyển tiền ngay nhé.

Đến khi Ứng Thiều vai quấn băng vải, mũi dán băng gạc quay về thì thấy quản lý chung cư đang đứng trước cửa nhà gã nói chuyện gì đó với hàng xóm gã.

Hàng xóm có vẻ ngoài xinh trai, thường không hay ở nhà. Ứng Thiều hoài nghi anh ta là người mẫu hoặc diễn viên, ngặt nỗi có vẻ chẳng mê tín lắm, chẳng đào ra cách nào để kiếm chác từ anh ta.

Ôi, suýt nữa quên béng mất nơi này vẫn còn hổ lốn lắm, không biết hàng xóm đã báo như nào nữa. Đêm qua tình hình bên gã rất quái dị, chưa kể còn tự xưng mình là kẻ lừa đảo trước mặt hàng xóm. Ứng Thiều vò tóc, sẽ không phải đổi chỗ ở nữa chứ.

Quản lý nhìn Ứng Thiều mặt mũi bầm dập, "Cậu Ứng... Là cậu đúng không?"

Với cái bản mặt của Ứng Thiều thì khó nhận ra nổi.

"Cuối cùng cậu cũng về rồi. Nghe nói tối qua nhà cậu ầm ĩ quá, hôm nay hàng xóm cậu thức dậy còn thấy bên ngoài có máu, cửa mở toang. Chúng tôi nhìn camera giám sát mà chả hiểu sao nó lại hỏng, thang máy có vết lõm, cậu thì mất tăm... Tôi còn đang nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không."

ĐẾN Cũng Đến RồiWhere stories live. Discover now