Hạ Hầu Liễm dậy thật sớm, mặc quần áo tử tế muốn đánh răng rửa mặt, mới vừa đi tới cửa, liền nghe thấy Liên Hương nói chuyện cùng Tạ Kinh Lan, vốn định tránh, lại nghe được tên mình, nên dừng bước , không đi ra.
"Thiếu gia, tiểu tử Hạ Hầu Liễm này không đáng tin cậy, ngươi nhìn hắn cả ngày không làm gì, đi lang thang khắp nơi, đi lang thang thì thôi, còn thường xuyên trộm gà trộm chó, tay chân không sạch sẽ. Chúng ta làm sao có thể cho người như vậy ở trong phủ? Hắn nói gì mang ngài đi gặp Đới tiên sinh, chính là đi gây phiền toái! Đới tiên sinh chọn đệ tử, lão gia phu nhân khẳng định đều ở đây, người nếu đi, Đại phu nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người!"
Tạ Kinh Lan trầm mặc một hồi, không lên tiếng. Liên Hương nói không sai, Hạ Hầu Liễm trước khi vào phủ chắc chắn là tên trộm ở đầu đường xó chợ, một thân đầy thói hư tật xấu, nếu là người khác, Tạ Kinh Lan khẳng định vạn phần khinh bỉ, không muốn làm bạn, nhưng cũng không biết tại sao, chuyện này đặt ở trên người Hạ Hầu Liễm, hắn liền một chút cũng không ghét nổi.
Có thể là bởi vì Hạ Hầu Liễm nhìn có vẻ đẹp mắt đi, Tạ Kinh Lan kết luận.
Sự thật đúng là như vậy, người bên cạnh mắt lúc nào cũng xoay vòng, ăn cơm phun ra miệng, ngồi xuống rung tay rung chân chỉ tổ khiến người khác phiền phức chán ghét, Hạ Hầu Liễm cả người linh hoạt cơ trí, ngược lại có chút không câu nệ tiểu tiết, phóng đãng không kềm chế được tính khí du hiệp.
Hắn không nhanh không chậm nói: "Coi như Tiểu Liễm không mang ta đi, ta cũng đi."
"Thiếu gia! Người sẽ bị tiểu tử kia hại chết đấy!"
"Hắn mặc dù có chút tật xấu ăn trộm vặt, nhưng vào phủ đến nay hành vi trộm cắp đều là vì ta, ngày sau ta sẽ nghiêm ngặt dạy dỗ, không cho phép tái phạm. Hắn bản tâm không xấu, không cần lo lắng." Tạ Kinh Lan đáp, "Cô cô, người cũng cho là vậy đi."
"Đúng vậy, Tiểu Liễm tuổi tác còn nhỏ, cũng không phạm sai lầm gì lớn, trừ giúp thiếu gia trộm sách, chút ít bánh ngọt ở biệt viện, trẻ nít đều thích ăn, Liên Hương, ngươi bỏ qua đi."
Tạ Kinh Lan cùng Lan cô ngươi một lời ta một lời thay Hạ Hầu Liễm bào chữa, Liên Hương không thể làm gì khác hơn là bỏ đi.
Hạ Hầu Liễm nghe hồi lâu, không biết nói gì.
Đàn bà chính là nhiều chuyện. Hắn nào có suốt ngày không làm việc? Hắn đi lang thang cũng là vì thám thính tin tức, nếu suốt ngày nhốt ở trong viện mọc nấm, thì có thể biết Đới thánh ngôn muốn thu đồ? Hơn nữa, những điểm tâm kia để trên bàn, lại không người động, cũng không người nhìn, hắn bất quá tùy tiện ăn một chút,thì có sao?
Liên Hương nha đầu này, không có được gương mặt hồ ly, nhưng học được một bản lĩnh hồ ly tranh sủng, rất sợ Hạ Hầu Liễm vượt qua nàng, cứ như trở thành tâm phúc số một của Tạ Kinh Lan không bằng. Bình thường làm mâm cơm, rửa cái bát cũng phải kêu kêu la la, trên tay chẳng may mất miếng da cũng phải kêu "chết mất chết mất", hận không được toàn phủ biết đến việc nàng bị thương rồi.
Hạ Hầu Liễm mặc dù thương hương tiếc ngọc, nhưng dáng dấp xinh đẹp mới kêu "Hương" cùng "Ngọc", ít nhất cũng phải giống như Tạ Kinh Lan vậy, Liên Hương đối với hắn xem ra như Đông thi bắt chước nhăn mày*
BẠN ĐANG ĐỌC
Đốc chủ có bệnh
RomanceTác giả: Dương Tố Văn án: Thế nhân chẳng ai ngờ, Diêm vương giữa núi thây, tên lưu manh cầm đầu thiên hạ, Hạ Hầu Liễm lại lưu lạc thành một phiên tử bèo bọt của Đông Hán, mỗi tháng lương bổng hai ba lượng bạc, ngay cả tiền thuê phòng cũng trả không...