Hạ Hầu Liễm quyết định đơn độc đi ám sát.
Quyết định này đều bị Đường Thập Thất và Thư Tình kịch lực phản đối. Đường Thập Thất giữ vững quan điểm muốn Hạ Hầu Liễm tìm kiếm gián điệp Già Lam trợ giúp, ít nhất phải thuê vài người hỗ trợ. Thư Tình tán thành.
Liễu Quy Tàng có ba ngàn môn đồ, mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ đem Hạ Hầu Liễm chết chìm. Mặc dù thích khách bí mật đi trong bóng tối, nhưng dù sao cũng không phải thần tiên ma quỷ, có ẩn thân tàng hình thuật, khó bảo toàn sẽ không lộ ra dấu vết, bị người ta phát hiện.
Đường Thập Thất tận tình khuyên bảo cả nửa ngày, Hạ Hầu Liễm vẫn một bộ "Mặc ngươi nước miếng văng tung tóe, ta nhất quyết không lung lạc" . Đường Thập Thất bế tắc, nói: "Lão đại, ngươi không phát được tiền lương cho ta cũng tội gì dùng loại phương thức này trốn tránh! Ngươi nói, ngươi có phải hay không cược tiền chơi gái giờ thiếu nợ khắp nơi, muốn tìm đường chạy! ?"
"Chơi cái đầu ngươi! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau sao?" Hạ Hầu Liễm cạn lời.
Thư Tình hỏi: "Vậy tại sao không tìm trợ giúp? Có gián điệp che chở, giúp ngươi giữ chân đám lâu la của Liễu Quy Tàng, không thuận tiện hơn sao?"
Hạ Hầu Liễm trầm mặc một hồi, mới nói: "Khi mẹ ta mới mất, cái lão lừa trọc đó đã thu tiền Liễu Quy Tàng phái thích khách giúp hắn ám sát bắc phái tông sư. Tìm gián điệp hỗ trợ, không khác nào tìm cái lão già đó hỗ trợ."
Thư Tình sửng sốt một chút, há mồm nói: "Nhưng...", nhưng mà "Nhưng " nửa ngày cũng không nói ra lời.
"Ta dựa vào chính mình cũng có thể giết chết Liễu Quy Tàng, ta có Chiếu Dạ, có Hoành Ba, vậy là đủ rồi." Hạ Hầu Liễm ánh mắt lạnh lùng, cất giấu sự kiên định không thể nghi ngờ.
Thư Tình còn muốn khuyên nữa, Đường Thập Thất vỗ vai hắn một cái, ý bảo hắn đừng nói, nghiêng đầu hỏi Hạ Hầu Liễm: "Ngươi tính thế nào?"
Hạ Hầu Liễm mở ra một tấm bản đồ Liễu Châu đặt trên bàn bát tiên, bên trái bản đồ, một sợi tơ hồng dọc theo bắc thành phố kéo dài tới cửa đông thành, một mực kéo ra ngoại thành. Bản đồ làm bằng nỉ trắng, mực chu sa thấm rất sâu, mới vừa nhìn, cảm giác đường màu đỏ thẫm kia tựa một vết thương sâu, máu tươi đầm đìa.
Hạ Hầu Liễm gõ gõ xuống vị trí đông thành, nói: "Mùng một mười lăm mỗi tháng , Liễu Quy Tàng đều phải đi thị sát cửa tiệm ở trong thành của hắn, hắn có hai mươi ba cửa tiệm, bao gồm ba gian tửu lầu, năm gian son phấn nữ trang, mười tiệm thuốc cùng năm y quán. Hắn bắt đầu đi thị sát từ giờ Mùi, từ tây thành đi sang đông thành, mỗi cửa hàng ở lại cỡ tách trà hoặc một nén nhang, giờ Tuất dùng bữa ở Đắc Tiên Lầu thành đông, xấp xỉ giờ Hợi sẽ theo hướng Đông thành trở về trang."
"Con rùa đen này thật con mẹ nó lắm tiền, " Đường Thập Thất chặc lưỡi, lại hỏi, "Vậy hắn mang theo bao nhiêu người?"
"Không tới mười." Hạ Hầu Liễm đáp, "Có lúc thậm chí chỉ mang hai tên tùy tùng. Kinh đao sơn trang quá nhiều người, ám sát trong trang sẽ có nhiều biến hóa khôn lường. Thích gia đao là quân pháp, chú trọng hợp đồng tác chiến, chiếu ứng lẫn nhau, đối phó một người không khó, đối phó một đám người liền không dễ dàng. Trong sơn trang rất dễ dàng bị bọn họ dùng chiến thuật biển người trước sau giáp công, thoát thân không dễ. Cho nên không bằng ám sát ở bên ngoài, Chiếu Dạ không sợ đao thương, một người đánh mười người cũng có thể nắm phần thắng."
BẠN ĐANG ĐỌC
Đốc chủ có bệnh
RomanceTác giả: Dương Tố Văn án: Thế nhân chẳng ai ngờ, Diêm vương giữa núi thây, tên lưu manh cầm đầu thiên hạ, Hạ Hầu Liễm lại lưu lạc thành một phiên tử bèo bọt của Đông Hán, mỗi tháng lương bổng hai ba lượng bạc, ngay cả tiền thuê phòng cũng trả không...