Ngày mới. Nắng chan hoà lên các nẻo đường sầm uất, nhộn nhịp một màu thiên thu ảm đạm. Một dấu mốc đặc biệt cho ngày một thiên thần chào đời, vào mười tám năm trước.
Đúng vậy, hôm nay là ngày sanh thần của chàng trai nhỏ bé với độ tuổi ngưỡng cường tráng. Ngày mà Lại gia nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Ôm chầm lấy bức thư tay màu trắng thoảng chút hương giấy mới. Đặt những dòng chữ nắn nót lên trái tim đập từng hồi mạnh mẽ, với một hy vọng nhỏ nhoi rằng,
"Sẽ thành công"
Một nhoẻn cười vô thức hằn trên khoé môi, đôi ngươi chất chứa nhiều phiền muộn trong lòng. Đôi khi sự quan tâm đặc biệt của họ cũng khiến chính ta rối ren suy nghĩ. Vì họ thật sự dành cho ta một khoảng trống hay đấy chỉ là một mối quan hệ thanh mai trúc mã? Nhóc sợ bản thân là ngộ nhận rồi ôm ảo tưởng.
Anh ấy,
...không bệnh hoạn đồng tính như nhóc...
Lại Bối thừa nhận rằng mình đã thích anh Đăng từ rất lâu, nhưng chỉ khi bước đến độ tuổi này, nhóc mới biết rằng, mình yêu Thiên Đăng thật rồi. Là loại tình cảm đáng nhẽ giữa trai và gái nhưng nhóc đã dành thứ tình cảm sai trái đó cho cậu mất rồi. Biết rằng sẽ không được hồi đáp nhưng nhóc vẫn muốn đặt một chút hy vọng vào bức thư tỏ lời này. Cậu có thể không đọc, cậu có thể ghê tởm nhóc nhưng làm ơn đừng nghi ngờ tình cảm chân thành này.
Ngày hôm nay, Lại gia hân hoan chúc mừng sinh nhật nhóc. Không khí rất vui vẻ, rất nhộn nhịp.
Nhưng sao,
trong lòng trống trãi thế này.
Có bố mẹ bên cạnh yêu thương, có bạn bè sẻ chia niềm hạnh phúc. Sao duy chỉ thiếu một hình bóng mà nhóc mãi trông ngóng thế này. Cậu đâu rồi? Chẳng phải hứa sẽ đến chia vui và cho nhóc một bất ngờ hay sao? Nhìn sân vườn rộng thênh thang với những tốp người đông nghịt, nhưng trong tim nhóc, nó lại trống vắng một cách lạ kì. Là vì thiếu bóng dáng cao khều cùng ánh nhìn lãnh đạm, là vì thiếu người con trai nhóc thương. Nắm chặt lá thư trong túi quần tây, nhóc thờ ơ đi về phòng, bỏ mặc bữa tiệc còn dang dở.
Không có người, còn gì là niềm vui nữa.
Ngã thân người mệt mỏi xuống chiếc sofa nhỏ, hàng mi nặng trĩu với đống phiền muộn trong lòng. Cậu không đến. Cậu đã bỏ lỡ lời hứa. Chậc, mày thảm hại thật Lại Bối à. Cứ ngỡ người đầu tiên chúc mừng tuổi mười tám của nhóc là cậu, nhưng hy vọng nhiều quá, thành ra thất vọng này khiến tim nhóc nặng trịch như một tảng đá đè nặng.
Bữa tiệc đã bắt đầu hơn một tiếng, người đến lại càng đông, đa số là bạn bè của cậu và đối tác của bố mẹ. Haizz, sao cậu vẫn chưa đến?
Cốc cốc.
Thanh âm không lớn nhưng đủ để đánh thức sự tỉnh táo của nhóc, bước chân lê la tiến đến phía cửa. Vặn cửa, mặt nhóc tối sầm đi.
Là nhãi Trịnh Kỳ.
Trên tay nhóc Kỳ là một hộp quà được gói kĩ càng bằng lớp vải lụa đen, kèm theo là nhành bông hồng trắng. Là tặng quà sinh thần hay quà tang lễ đây? Nhưng trông nom mặt nó có vẻ nghiêm túc, nhóc đành nhận lấy cho nó vui.
BẠN ĐANG ĐỌC
| 12 chòm sao | Ở Đây Có Ai Tuyển Phi Công Không ??? [full]
Comédie-Em muốn lái chị Vừa dứt câu, cậu đã hưởng trọn cái tát thân yêu của cô gái trước mặt. Đưa tay lên xoa nhẹ bên má đỏ ửng, cậu phì cười. -Chị gan gớm nhỉ? Câu chuyện tình của chàng phi công trẻ đòi lái các chị sẽ như thế nào?