Chương 15

76 12 0
                                    

Chương 15

Vó ngựa càng lúc càng gần, càng lúc càng dồn dập, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu rung lên. Nghe không giống một mình một ngựa mà tới cả một đội quân. Uất Trì Kiêu không khỏi kinh ngạc: "Từ tông chủ tình thâm nghĩa trọng, lẽ nào dẫn theo nhiều đệ tử núi Thương Dương nghênh đón phu nhân sao? Nhưng tại sao không ngự kiếm?"

Mạnh Vân Phi đột nhiên nói: "Không đúng."

"Sao cơ?"

Mạnh Vân Phi sắc mặt khó coi nói: "Thương Dương Tông chưa từng ghi chép lại chuyện mắt tông chủ bị thương, càng chưa từng nghe qua chuyện nhiều đệ tử xuống núi đón dâu. Ảo cảnh chúng ta đang trải qua, rốt cuộc là tái diễn chuyện thực sự từng xảy ra hai mươi năm trước, hay là...."

Lời còn chưa dứt, rung chuyển trên đất ngừng lại, ngay sau đó vô số vó ngựa: "Hây---!"

Chiến mã dồn dập ghìm cương, móng trước ngựa rầm rầm đá xuống đất, nghe âm thanh đội quân đột nhiên bị ngăn lại. Mạnh Vân Phi đang nói cũng ngưng lại, hai người cùng ngưng thần lắng tai nghe, binh sĩ ở xa rút đao quát lớn: "Ai đang cản đường?!"

Không có âm thanh đáp lời.

Sơn cốc rơi vào yên tĩnh, không có tiếng thét hỏi, không có tiếng nói chuyện, thậm chí cũng không có tiếng động binh đao.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy bất an trong mắt người kia.

-- Phía đó xảy ra chuyện gì?

Điều gì khiến cho đội quân khi nãy còn rộn rã lại đột ngột rơi vào yên tĩnh?

Làn gió thổi qua bụi cỏ, tiếng côn trùng ríu rít dài ngắn, ánh trăng rợp bóng phủ mờ núi non, cánh hoa đào cuốn cả bầu trời đêm, mọi thứ thật yên bình, như có thể nghe thấy một mũi kim rơi xuống đất, dự cảm bất thường càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần--

Đúng lúc này, cuối con đường đá đột nhiên xuất hiện một thân hình cao lớn.

Từ Sương Sách từ sâu trong thung lũng chậm rãi bước ra, bạch y dài rộng, mái tóc theo gió mà bay, phiêu dật như trích tiên dưới trăng. Bất Nại Hà trong tay hắn phản chiếu ánh sáng rực rỡ, thân kiếm dính đầy máu, theo mũi kiếm chảy xuống, phía sau hắn lộ ra một con đường máu không thấy điểm cuối.

"...." Uất Trì Kiêu rốt cuộc tìm lại được âm thanh của chính mình: "Từ...Tông chủ..."

Trông Từ Sương Sách vô cùng bình tĩnh, giống như trận giết chóc không tiếng động kia chỉ là ảo giác, nhìn thoáng qua hai người họ, đi thẳng tới trước cửa tiểu viện, đưa lưng về phía họ hỏi: "Các ngươi ở đây làm gì?"

Hắn lại chủ động mở miệng hỏi!

Uất Trì Kiêu không suy nghĩ nói: "Tông chủ ngài trúng Kính thuật, nơi này chỉ là ảo cảnh, là ký ức của ngài hai mươi năm trước, hiện tại bản thân ngài đang ở phủ Lâm Giang, bây giờ phải tỉnh lại ngay thì chúng ta mới có thể--"

"Các ngươi là khách tới dự hôn lễ?" Từ Sương Sách xen lời.

Uất Trì Kiêu ngừng lại.

"Người tới đều là khách. Nhưng tiệc cưới vào ngày mai mới tổ chức, sáng mai các ngươi hãy quay lại!"

Con ngươi Uất Trì Kiêu co rút, nhưng đã muộn. Từ Sương Sách vừa dứt lời, bốn bức tường đột nhiên từ dưới đất mọc lên, biến thành một căn phòng, vây lấy Uất Trì Kiêu và Mạnh Vân Phi, cạch một tiếng cửa đóng lại.

Kiếm Danh Bất Nại HàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ