Chương 24

74 8 0
                                    

Chương 24

Edit: Yui

Lúc đó Pháp Hoa Tiên Tôn tuổi còn trẻ, thấy một nam tử anh tuấn vĩ đại như thế, trong lòng chờ mong, liền thăm hỏi xung quanh. Người bên ngoài nói: "Đây là thiên hạ đệ nhất Thương Dương Tông chủ." Thương Dương Tông chủ dường như cảm nhận được, quay đầu nhìn y cười, Pháp Hoa Tiên Tôn trông thấy, trong lòng rung động, không khỏi---"

Trong điện im lặng, Từ Sương Sách ngón tay thon dài gõ sách một cái nói: "Không khỏi làm sao?"

Nắng sớm trong điện Toàn Cơ sáng rõ, hai bên án thầy trò ngồi ngay ngắn, bút mực ngọc giản ngay hàng thẳng lối.

Nếu bỏ qua biểu cảm chết tâm của Cung Duy, cảnh này thực sự xứng với câu lương sư cao đồ, nhiệt tâm dạy dỗ.

"... Không khỏi...." Cung Duy dừng một chút, chết lặng nói: "Xấu hổ đỏ bừng hai má."

Đại điện hoàn toàn im ắng.

Từ Sương Sách lật qua một trang, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Rầm một cái đụng vào bàn, Cung Duy đứng lên quỳ dài: "Bẩm sư tôn, sau đó đệ tử không nhớ."

"Tại sao?"

"Đệ tử không đành lòng nhìn những tên lưu manh trong chợ xuyên tạc chuyện vô nghĩa của sư tôn, trong lòng tức giận."

"Thật sao " Từ Sương Sách tự mình lật một trang "Nhưng ngươi đọc xong còn để dưới gối, cũng không vứt đi."

Cung Duy: "....."

"Nếu đã là lời đồn thổi trong dân gian thì không cần coi là thật, cũng không cần tức giận." Từ Sương Sách đóng sách lại, nhẹ nhàng nhét vào tay Cung Duy: "Cầm về tiếp tục đọc thuộc, sau khi ăn trưa nhớ thuộc hết chương vừa rồi, bằng không thì trước mặt vi sư đọc lớn một trăm lần, đi đi."

Cửa điện kẽo kẹt mở ra.

Thịnh Bác nghe thấy quay đầu, thấy sắc mặt Cung Duy trắng bệch, vẻ mặt hoảng hốt, chậm rãi bước qua cửa, dưới cánh tay còn kẹp cuốn sách khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật.

"..." Thịnh Bác muốn nhịn cũng nhịn không được: "Không sao chứ?"

Cung Duy lắc đầu không đáp, vững vàng đứng trên bậc thang

Một tay y khoát lên trán, hé mắt nhìn về bầu trời rộng lớn, mái tóc dài đen nhanh cùng áo bào đỏ tươi tung bay, khuôn mặt trắng trẻo trầm tĩnh. Thịnh Bác biết rõ người trước mắt thực ra là một tên ngốc, nhưng trong khoảnh khắc đó cũng nhìn không dời mắt, mất tự nhiên quát: "Ngươi, ngươi còn không mau đi đọc sách, đứng đây làm chi?"

"Ngươi xem đàn chim thật sống động kìa."

"?" Thịnh Bác ù ù cạc cạc nhìn theo, xa xa trên nóc đại điện có hai con chim sẻ, sinh động nhảy qua nhảy lại, cảm giác rất đáng yêu.

"Đến mùa đông lại phải chết." Cung Duy ôn hòa nói.

Thịnh Bác: "? ?"

"Ngươi xem hoa trước sân thật là đẹp." Cung Duy lại cảm thán.

"...." Thịnh Bác nhìn theo tầm mắt y, thấy trên thềm đại điện bạch ngọc có mấy khóm hoa nở rộ.

"Chưa đến mùa đông lại phải chết." Cung Duy nhẹ giọng nói.

Kiếm Danh Bất Nại HàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ