Dư Thanh Trạch trời sinh chỉ thích nam nhân, nghe Thường Hạo nói ca của nhóc lấy chồng, hắn còn tưởng dân phong ở triều đại này rất thoáng, cho phép thịnh hành nam phong nhưng hắn vẫn chưa thể nhận ra, thế giới này vẫn còn nhiều sự khác biệt lớn.
Trong mắt Dư Thanh Trạch, Thường Nhạc còn trẻ như vậy, dáng dấp cũng thanh tú, cho dù có lập gia đình, cũng không thể gả cho một lão già năm sáu chục tuổi làm vợ. Lại nhìn phản ứng của Thường Hạo, chắc hẳn trong chuyện này có rất nhiều bí mật không thể để cho người ngoài biết.
"Ha ha! Một đứa trẻ như ngươi thì biết cái gì? Đừng cản đường ta, tránh ra, tránh ra đi. Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào! Nhạc ca nhi! Ngươi mau ra đây, ta biết ngươi đang ở trong nhà..." Nam nhân trung niên dạy dỗ Thường Hạo vài câu, sau đó tiếp tục lớn tiếng kêu.
Loại sự tình này, với cục diện như thế này, một người ngoài như Dư Thanh Trạch không nên tiếp tục ở lại xem. Hắn đứng dậy, chuẩn bị về phòng, nhưng Thường Hạo lại giống như một con báo nhỏ bị chọc giận, nhóc trực tiếp lao tới đẩy nam nhân trung niên ra, biểu tình đó, cứ như chỉ cần một khắc sau bé sẽ mở miệng ra cắn người.
Nam nhân trung niên không kịp phòng bị, bất ngờ bị đẩy lùi về sau hai bước, ông bực bội, duỗi tay túm lấy cánh tay nhỏ gầy của Thường Hạo.Dư Thanh Trạch sửng sốt, phản ứng của Thường Hạo quá kịch liệt. Hắn sợ sẽ xảy ra chuyện, vội vàng dừng lại, xem tình hình xem có thể giúp được gì không.
Thường Nhạc nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy ra ngoài, y chạy tới phía trước kéo đệ đệ của mình ra.
Thường Hạo còn định tiếp tục đuổi người, lại bị Thường Nhạc kéo ra sau, không cho cử động, nhóc chỉ có thể lộ ra một cặp mắt tròn xoe tràn ngập lửa giận, hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân trung niên.
"Ai ui! Thường Hạo tiểu tử này, thật là càng lớn càng lỳ! Càng ngày càng hư hỏng! Nhạc ca nhi ngươi cũng thế, lo mà quản nó đi, dạy dỗ nó cho kỹ vào, cứ tiếp tục không lễ phép như vậy là không được đâu." Nam nhân trung niên giật y phục, lầm bầm quở trách hai huynh đệ bọn họ.
Đệ đệ mà mình vô cùng yêu thương bị mắng như vậy, trong lòng Thường Nhạc rất không vui, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày nhìn nam nhân trung niên. Nhưng bởi vì không nói được, nên y không biết ông ta tới đây làm gì.
Nam nhân trung niên thấy Thường Nhạc không vui, ông lập tức cười ha ha, sắc mặt của ông cũng thay đổi, mềm giọng nói: "Nhạc ca nhi, vị kia ở thôn Mã gia lại sai người đến hỏi thăm, muốn biết quyết định của ngươi như thế nào. Vậy ngươi tính sao đây?"
Thường Nhạc mệt mỏi lắc đầu, khoát tay tỏ vẻ cự tuyệt.
Nam nhân trung niên thấy vậy, trong mắt loé lên sự khinh thường, nhưng sau đó biến mất rất nhanh.
Ông bắt đầu không kiên nhẫn, lời nói không chứa bao nhiêu thật lòng, "tận tình khuyên bảo": "Nhạc ca nhi, không phải ta muốn nói mấy lời này đâu, ngươi cũng thừa biết tình trạng của mình rồi chứ? Bản thân thì không nói được, nốt ruồi mang thai thì ảm đạm, thử hỏi có hán tử trẻ tuổi nào dám lấy ngươi? Hán tử nào mà không thích lấy một ca nhi vừa xinh đẹp, vừa có thể sinh con?! Hơn nữa, năm nay ngươi đã hai mươi hai rồi, sắp sửa bước sang hai mươi ba, niên kỷ thì càng ngày càng lớn, có thể tìm được một hán tử muốn lấy ngươi là một chuyện vô cùng khó khăn. Ngươi tưởng muốn tìm được một hán tử thích hợp là dễ lắm sao?!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Làm ruộng chi ông trùm mỹ thực
RomanceTác giả: Phàm Trần Phiến Diệp. Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, xuyên việt, ngọt sủng, làm ruộng, mỹ thực, sinh tử, chủ công, thế giới nam nam, ấm áp, HE. Tình trạng: Hoàn (161 chương + 10 phiên ngoại)