Chương 10.2

107 5 3
                                    

Trong lúc đó, bên Vena và Snoala. Vena vẫn kể những câu chuyện thủa ngày xưa. Và ngừng lại khi anh ta rời khỏi pháo thành này. Theo đó là nhiều biến động cuộc đời. Từ những mất mát, đến cả những thành tựu. Bây giờ, anh ta đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều.

"Còn dạo này, Aaron thế nào?"

"Tôi chỉ biết chút dạo gần đây."

"Với những sự kiện không nhiều biến động gần đây, thì cậu bé đó sẽ chẳng thay đổi nhiều trước khi gặp cô đâu. Cứ kể thử xem nào."

"Hmm, được."

Snoala ngửa mặt lên trần, dựa lưng vào ghế để nhớ lại vài thứ.

"Anh ta là một người trách nhiệm. HIểu rõ sự trung thành của binh lính. Không muốn phụ lòng họ. Nhưng lại để lên mình quá nhiều gánh nặng. Mà với tư cách là người sở hữu vương ấn, thì điều đó có lẽ cũng hiển nhiên."

"Rồi?"

Khi Snoala ngừng lại, Vena đã giục cô ấy nói tiếp

"Anh ấy có thử người mới bằng cách nói ra thứ gọi là bí mật. Nhưng cho cùng thì dù không nhiều người biết Aaron có vương ấn, nhưng họ vẫn trung thành tuyệt đối và mong ước một ngày nhà vua sẽ trở về ngai. Vì ngai vàng đó, chỉ xứng đáng cho anh ta."

"Quả nhiên là không thay đổi mấy, chỉ được cái suy nghĩ già dặn hơn."

Vena thở dài và nhấp nhẹ ngụm trà đen

"Tôi thi thoảng có nói chuyện Aaron vào những buổi đêm. Vì căn bản anh ta không hề ngủ... Nói thật thì tôi cảm thấy nhẹ nhõm và có lẽ anh ta cũng vậy. Tôi thấy.. chắc là Aaron đã giữ gánh nặng này một mình từ lâu rồi."

Snoala nhớ về đồng tử tím nhạt của Aaron lúc phản chiếu những vì sao... Nó, là một nỗi cô đơn vô tận. Dù chẳng để lộ nó ra ngoài, nhưng ánh mắt đó không thể nói dối.

"Nhưng giờ có cô rồi, phải chứ?"

Vena bất ngờ hỏi một câu khiến Snoala nghi hoặc

"Ừ thì... có lẽ là vậy."

Cô gãi chán suy nghĩ về thời gian gần đây... Đúng là họ nói chuyện rất nhiều, nên có thể là người để sẻ chia gánh nặng... Rốt cuộc thì cả hai giống nhau, họ đều nuôi mối thù to lớn với bóng tối.

"Thế tôi yên tâm rồi. Ban đầu khi biết cô là Snoala Y.Windy. Tôi và dĩ nhiên cả cha đều đã định xử tử cô rồi."

Vena nở nụ cười đáng sợ khi nói về điều đó, nhưng Snoala lại cảm giác mình không sợ tí nào, ngược lại cô lại thấy quen thuộc

"Nhưng khi biết Aaron đã quyết định sử dụng viên đá linh hồn để đánh thức cô. Và cô thật sự có thể trở thành một người có thể chia sẻ gánh nặng vói Aaron. Cả hai đều đã đưa đến kết luận sẽ quan sát thêm."

"Tôi cũng đã thắc mắc sao khi đến đây mình không bị truy sát... Nhưng có vẻ là nhờ sự nhân từ của nhà vua và công chúa. Cảm ơn."

Snoala cúi đầu, trái tim cô hiện tại là bảo vật của hoàng gia tiên tộc Fenar. Sớm muộn cũng sẽ phải trả lại

"Về trái tim này... Tôi nhất định sẽ giữ lời thề từ cô Rina. Nhất định sẽ trao trả. Nên hãy cho tôi thời gian để hoàn thành mục đích của mình."

Tiếng hát của những hành trìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ