Chương 14.1: Công chúa và Bạch Lang

117 5 10
                                    

Có một người thiếu nữ, mang mang nhớ về những ngọn lửa. Một ngọn lửa tàn bạo, được bùng lên bởi một cường long. 

Kẻ mạnh nắm giữ sinh mệnh của kẻ yếu, đó là lẽ thường tình. Nhưng sự căm thù của cô gái dành cho sinh vật kia, thứ ngắt đi khúc ca yên bình của dân tộc cô, thứ đã chà đạp lên nỗi sợ của họ: Arog. Cô biết cái tên đó. Dù chẳng thể nhớ rõ hình dạng, cũng chẳng biết rõ ràng sao mình lạ căm hận nó.

Chỉ hiểu rằng, cô sẽ luôn mất kiểm soát khi thấy loài rồng xuất hiện. Nó khiến cô gợi nhắc đến sự tàn bạo của mà mình từng trải qua. Cô phủ định sự tồn tại của giống loài được sinh ra từ thứ đó. Phủ định cả niềm tin của mình với tư cách kẻ phản bội

Còn giờ đây, cô gái đó là Snoala Y. Windy đang ở cuối hàng trong sáu người bước sâu vào rừng Âm u. Nơi xám xịt, tối đen, kết hợp cùng ánh trăng và màn đêm, nó toát ra vẻ bóng tối ma mị khó cưỡng

"Đây là tàn dư của trận chiến dưới những vì sao."

Aaron đi đầu đã xác nhận như thế, vì nguồn sức mạnh này, đến từ một người quen thuộc với anh ta.... Phải, một phần nguồn sức mạnh xâm thực nơi đây giống hệt Snoala. Nhưng khác với sự ôn nhu, nó lại hỗn loạn và phức tạp hơn rất nhiều. Dường như Aaron cũng hiểu rõ cụ thể thứ này được hình thành do trận chiến gì. Nhưng anh ta quyết định sẽ không nói ra. Dù gì, không ai trong nhóm này có thể chắc chắn đây là sức mạnh của Snoala ngoài Aaron và chính Snoala.

Ít nhất, nó không hề độc hại và gây nên những phản ứng bất lợi trong cơ thể.

Sáu người chầm bước theo thiếu nữ và bạch lang. Họ chậm rãi và vui vẻ tiến sâu vào khu rừng chỉ có bóng tối, những lời nói nhỏ nhẹ cũng là âm thanh duy nhất nơi đây có được. Còn lại, đó là một nơi tĩnh mịch hoàn toàn.

Rồi, khi đến cuối rừng cây um tùm. Một cảnh tượng khiến anh ngước nhìn cũng phải ngơ ngác

Đó là một lâu đài không quá lớn, nhưng lại đầy thơ mộng dưới cái phông nền của vầng trăng rực rỡ

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Đó là một lâu đài không quá lớn, nhưng lại đầy thơ mộng dưới cái phông nền của vầng trăng rực rỡ

"Mặt trăng... ở gần đến vậy?"

Snoala lên tiếng và lùi lại... Cứ như thể hình ảnh này khiến cô nhớ tới một điêu gì đó. Ánh trắng chỉ to lớn khi nó ở gần hơn bình thường, và lớn đến độ che phủ cả bầu trời...

"Đây là nhà của chúng tôi, nếu ngài cảm thấy tò mò, thì xin hãy bình tĩnh. Vào trong tôi sẽ trả lời câu hỏi của mọi người."

Tiếng hát của những hành trìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ