Chương 37: Tiệc trà

108 5 2
                                    

Sau khi cuộc họp kết thúc, Aaron cùng những thủ lĩnh còn lại cùng đi về một căn phòng. Họ đang tính toán điều kiện thời tiết và những gì có thể xảy ra trong chuyến hải trình xa như vậy. Thứ họ sẽ đi, không phải một con tàu lớn, nhưng phải lớn hơn những tàu đánh cá để có thể đi xa với cánh buồm đón gió, thời tiết cuối xuân này hiện tại chưa có nhiều bão. Vật tư thì đa số lương thực, có thể tận dụng năng lực của vài người để bảo quản.

Chi phí, hướng gió, hướng mây, chấn động dưới lòng đất và hành trình kéo dài bao lâu. Với tư cách là những người đứng đầu, họ phải tính toán rõ ràng điều đó. Tránh rủi ra ập tới mà không thể phản ứng.

Còn những người khác, họ được phép đi xuống một căn phòng khác. Có thể coi là phòng ngủ nếu buộc phải kéo dài những cuộc họp tới mấy ngày. Sau 2300 năm không ai sử dụng, nhưng nội thất vẫn không hề dính bụi. Những người phụ nữ gồm Rina, Vena, Liana và Snoala được sắp về 2 phòng. Và ngược lại là Merlan và Galm cũng ở căn phòng khác.

Hiện tại, Bốn người phụ nữ lại đang chung phòng với nhau

"Tôi không nghĩ mối quan hệ của ngài Aaron rộng đến vậy luôn á."

Người lên tiếng Liana, người hiện tại là đội trưởng đời thứ tư của đoàn tuần du phương Bắc

"Anh ta hạn chế kể về quá khứ của mình mà."

Snoala nhấp nhẹ ngụm trà. Đêm hôm trước cô đã có cơ hội nghe quá khứ do chính Aaron kể. Đa phần trong đó, là nước mắt và đau thương. Anh ta thật sự không nhớ nhiều về bản thân. Như nơi mình sinh ra hay ngày sinh cũng không rõ. Nhưng Aaron lại nhớ rõ về từng thành viên của đoàn tuần du phương Bắc. Suốt hơn 1.500 năm, Hàng trăm ngàn con người đã trung thành với anh ta, cũng từng đó con người đã chết vì bước theo anh ấy

Aaron nhớ rõ từng tính cách cũng như sở thích của từng người, nhớ rõ những điều làm họ vui, nhớ rõ thời khắc mà họ bất lực. Cuối cùng chôn sâu nó vào tim, giống như một ngôi mộ có tên chứ không phải một kẻ vô danh đã chết ở nơi cô quạnh.

Những chiến binh đó chỉ có thể được hoả thiêu và sẽ được chôn cất ở những ngôi làng gần với các cứ điểm của các chiến binh tuần du. Thường là không được khắc tên hay ghi một thứ gì lên bia đá. Vì nếu bóng tối lấn đến, chúng có thể biết được những thông tin, đặc biệt ngôi làng đó có kết nối với quân đoàn tuần du. Tỉ lệ gặp hiểm cảnh là không thể đong đếm nếu để sự thương tiếc trào dâng mà ghi lên đó một chữ cái tự hào

Dù biết vậy, những chiến binh đi theo Aaron vẫn trung thành. Vì họ biết, cái chết của mình sẽ được khắc ghi trong trái tim của một người thủ lĩnh. Rồi người đó sẽ sống mãi và vững bước ý chí của những người đã ra đi. Cái chết đó đâu phải có không ai hay, với họ, ý chí và cái tên của họ vẫn được biết đến bởi người mà họ biết ơn và kính trọng nhất: Aaron – Vị thủ lĩnh cũng là người cha của toàn bộ thành viên đoàn tuần du phương Bắc.

Ngàn năm lịch sử, bao thăng trầm và đau thương, bao giọt lệ và máu tanh, những ngọn lửa và tai ương. Quân đoàn chiến binh này đã phải trải qua tất cả. Tình báo của đoàn tuần du luôn hoạt động bất chấp thời gian. Đa số những người đó đều mang trái tim chai sạn. Họ đã chẳng thể còn chiến đấu vì lí tưởng, vì qua quá nhiều đau khổ, họ chỉ nguyện trung thành với Aaron. Vì anh ta mà làm tất cả, kể cả sự phản bội.

Tiếng hát của những hành trìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ