Chương 39: Đăng quang

107 5 1
                                    

Loài người đã chờ bao lâu rồi, để thời khắc này trở lại. Dù việc mất đi nhà vua 3000 năm chỉ là một trong vô số tai ương họ đã phải gánh chịu từ thời kì đầu của cuộc chiến chống lại bóng tối, nhưng đó cũng là hàng chục đời người.

Con người: Chủng loài có tính ích kỉ. Họ muốn được nắm lấy tất cả, bảo vệ tất cả những gì mình yêu quý. Nhưng theo đó, cũng là chiến đấu vì ngày này.. Thời khắc nhà vua trở về.

Thủa xa xưa, họ được dạy từ nhỏ rằng: Chiến đấu vì những điều tốt đẹp của thế giới này. Đến ngày nay, họ được dạy: Thời khắc nhà vua trở về, họ sẽ được ở bên vinh quang của ngài. Quãng đường chinh chiến vạn năm của họ sẽ có thời khắc nghỉ ngơi, lời nguyền đến từ ý chí của con người sẽ có lúc được ngưng lại.

Vì thế, không biết qua bao thế hệ từ lời thề cuối cùng ở thời điểm tân vương của Anor hy sinh để cứu sống toàn bộ loài người cũng như cả thế cục của liên minh các dân tộc tự do trước bóng tối. Họ vẫn mãi trung thành với dòng dõi của ngài

Không kẻ nào có thể ngồi trên ngai vàng của nhà vua, không kẻ nào ngoài nhà vua chân chính có thể được cầm lấy quyền lực tối cao. Cả dòng dõi suốt 3000 năm từ thời khắc thề rằng chờ đợi nhà vua trở về trước hậu duệ nhỏ tuổi Alert Eatherian – Hay chính là ông nội của Aaron thời điểm này. Họ sẽ đợi ngài trở về ở thời điểm thích hợp.

Nhưng tin sốc đã tên tai họ, thủ lĩnh của đoàn tuần du phương Bắc đời thứ nhất đã hy sinh sau đó một thời gian mà chưa thể kịp hoàn thành lời hứa, nhưng không vì thế mà họ mất lòng tin. 3000 năm qua, họ vẫn bảo vệ ngai vàng và thần dân của ngài. Đất tổ là nơi họ và nhà vua trở về, là nơi mà người dân sinh sống và hạnh phúc. Họ nguyện bảo vệ tất cả.

Cuối cùng, vỡ oà trong sự vinh hạnh và hạnh phúc. Thời khắc này đã tới, nhà vua đã trở về, ngài đã đứng trước cổng lâu đài kia, đứng trước bao viên pha lê truyền phát và con mắt của người dân cùng với đồng minh của mình

Bốn quý tộc với sự cung kính cúi người, toàn thể người dân vỗ tay rộn rã. Cách đây một tuần, họ vừa trải qua một trận chiến thảm khốc. Chiến tranh là đau buồn, đúng vậy.

Nhưng người ở trước mặt họ đây, chính là ánh sáng hy vọng mà họ hằng ao ước xưa giờ rồi. Nhà vua là một người trần mặt thịt, họ hiểu điều đó khi nhìn vào ngài. Đôi mắt của kẻ đã vượt qua nhiều khổ đau, đôi mắt của kẻ đã mất đi nhiều thứ. Nhưng nụ cười hiền từ đó xoa dịu tất cả.

Họ đã từng ước nhà vua hãy trở về sớm hơn, vì như thế có thể những người mà họ yêu quý sẽ có thể trở về sau mỗi trận chiến. Nhưng cũng chính họ lại là người hiểu nhất, chiến trường không chừa lại bất kì ai. Kể cả nhà vua cũng đã mất quá nhiều. Và vì thế tất cả những người dân ở đây đều không có ý định oán trách nhà vua, dù đau buồn đến vô tận, họ cũng đã chờ đợi thời khắc này quá lâu... Con người cuối cùng đã có lại đầu tàu

"Chúng thần vinh hạnh vô cùng, khi đại diện cho mọi tổ tiên chứng kiến thời khắc khải hoàn này. Đức vua tối cao của nhân loại – Aaron Eatherian."

Giọng nói của nhiếp Merlan tựa hồ vang vọng khắp vương quốc, tất cả cũng quỳ xuống. Aaron lên tiếng

"Hãy ngẩng mặt lên, những người dân của ta."

Tiếng hát của những hành trìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ