🌼 Chương 2: Phần mộ

79 9 0
                                    

Tuế Văn ở trên đài đá ngây ngẩn cả người.

Sau vài giây sửng sốt, hắn bắt đầu tự hỏi:
Mình bị hố đen trong bùa hộ mệnh hút vào, nơi này hẳn là bên trong bùa hộ mệnh của mình.

Trong bùa hộ mệnh của mình có một thi thể trưởng thành giống mình.

Tuế Văn cảm thấy tình huống trước mắt có điểm khủng bố, còn làm bản thân rơi vào mê mang.

Hiện giờ mình nên làm gì?

Dựa theo tình hình chung mà nói thì mình có nên thử chạm vào cái xác này để nghiên cứu xem phía thi thể này có cơ quan gì đó hay không nhỉ...

Hắn trầm ngâm, lúc duỗi tay về phía thi thể cũng cảm thấy không chắc chắn lắm, bỗng nhiên một tiếng phanh xe quen thuộc vang lên, không gian đen nhánh rung lên kịch liệt, Tuế Văn không phòng bị gì suýt nữa ngã từ đài đá xuống, trong sự cuống cuồng, bàn tay hắn không còn do dự nữa mà xuyên qua lớp áo tầng tầng tóm lấy cánh tay của thi thể!

Lập tức, ánh sáng run rẩy, một phần ánh sáng hóa thành điểm sáng bay khắp nơi; càng ngày càng nhiều điểm ánh sáng vọt về phía bàn tay Tuế Văn hóa thành một luồng hơi nóng cọ rửa cơ thể Tuế Văn.
Hơi nóng làm cho Tuế Văn hơi mơ hồ.
Hắn có thể cảm nhận được luồng hơi nóng này khi tràn vào trong cơ thể hắn hóa thành một lực lượng vốn dĩ không có trong cơ thể hắn, phần lực lượng này dẫn hắn tiến vào trong một thế giới tồn tại chân thật, chỉ cần hắn đi theo phần lực lượng này về phía trước...

Một tiếng "Bang" bỗng nhiên vang lên trong bóng tối.

Ánh sáng trắng chớp lóe, nơi âm thanh vang lên xuất hiện một thanh trường đao đâm thủng tấm màn đen, đưa đến trước mặt Tuế Văn.

Tuế Văn lập tức hoàn hồn, sau đó nhìn về phía trường đao và sau nó.

Bên cạnh bóng tối, bóng ma khúc chiết, quái ảnh quay cuồng, âm thanh cao ngạo truyền đến từ trong không trung.

"Ai......"

"Ta cùng lắm cũng chỉ chợp mắt trong chốc lát thôi."

"Ai cho phép ngươi chạm vào hắn? Con kiến kia, hãy nhìn cho rõ xem người kia thuộc về ai..."

Cùng với âm thanh xuất hiện là vạt áo đỏ  giống như một ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt bóng tối; ngay sau đó, tay cầm đao cũng xuất hiện, chuôi đao đỏ đen được nắm trong một bàn tay trắng tuyết, sắc trắng dày đặc, góc cạnh rõ ràng, dường như sắc lửa đỏ cháy như thiêu đốt toàn bộ bóng tối kia cũng không khiến cho bàn tay này trở nên ấm áp hơn.

Lại thêm một bước, chủ nhân của giọng nói kia đã thoát ra hoàn toàn khỏi bóng tối.

Người tới mặc một thân trường bào màu đỏ rực, áo  khoác dài màu đen, ngoài hai sợi tóc dài rũ trên trán thì toàn bộ mái tóc đen đều được buộc lên cao, tạo thành một bó rũ xuống như đuôi ngựa. Gương mặt lộ hoàn toàn ra ngoài ánh sáng cực kì tuấn mỹ, trên mặt người này dường như được viết hai chữ khinh miệt và cuồng vọng vô cùng bắt mắt.

Nhưng hấp dẫn đôi mắt người khác nhất không phải là gương mặt tuấn mĩ cuồng vọng kia mà là tuổi tác.

Tuế Văn cảm thấy người đi từ trong bóng tối ra này có vẻ ít tuổi hơn mình nhiều.
Tuổi của tên này có lẽ nằm ở giữa độ tuổi thanh niên và thiếu niên, tuy rằng trên mặt đầy vẻ cuồng ngạo nhưng lại cho người ta cảm giác sạch sẽ mát lạnh.

【Hoàn】HÀNG VẬT-Sở Hàn Y ThanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ