Bùi Thập Nhất bị ngữ khí khinh miệt của Phương Vấn kích đến có chút tức giận, lập tức từ trong tay thị nô bên cạnh đoạt lấy giới tiên của Phương Vấn, cười dữ tợn nói: "Xem ra, Vấn đại nhân cảm thấy thuộc hạ chỉ là một Đại chủ quản, không có tư cách chưởng hình?"
Phương Vấn bình tĩnh nói: "Tức là thay Chủ quản hành sử, tự nhiên là có tư cách chưởng hình."
Bùi Thập Nhất nhướng mày, cho rằng Phương Vấn đây là nhận thua, nhưng gã còn chưa kịp nói gì, Phương Vấn đã lại tiếp tục nói: "Chẳng qua, chủ nhân lúc trước nói rất rõ ràng, Phương Vấn nhận lệ phạt mỗi ngày, do Chủ quản đại chưởng hình của Sở khiển trách thực hiện. Đại chủ quản, dù sao cũng không phải Chủ quản."
"Được được được, Vấn đại nhân đây là thích chơi chữ đúng không." Bùi Thập Nhất cười lạnh liên tục: "Hôm nay, nô tài nếu vẫn kiên quyết phạt, Vấn đại nhân còn dám cự phạt sao?!"
Phương Vấn trầm mặc, sau lại chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ đầu gối nhìn không dính bụi đất, mới nhìn về phía vẻ mặt kinh giận của Bùi Thập Nhất, chậm rãi nói: "Ta biết Sở khiển trách này hiện giờ không có Chủ quản, hôm nay kỳ thật vốn dĩ không cần tới. Tới quỳ là quỳ gia pháp, đó là sự cung kính của Phương Vấn dành cho chủ nhân cùng gia pháp, cũng là thông tri cho Bùi đại chủ quản một tiếng, lệ phạt sau này ta liền không tới Sở khiển trách lãnh nữa. Còn có, ta phải sửa đúng Bùi đại chủ quản một câu, không phải ta cự phạt, mà là Bùi đại chủ quản cậu, xác thật là phạt không được ta."
Bùi Thập Nhất thực sự không nghĩ tới vị Phương Vấn đại nhân này bây giờ vẫn còn có uy phong lớn như thế, bản thân lại còn bị đối phương một câu một tiếng đại chủ quản kích đến thẹn quá thành giận, không màng hậu quả vung một roi ra, làm tiểu thị nô bên cạnh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không chút suy nghĩ liền chắn ở giữa, một roi kia lập tức quất lên mặt tiểu thị nô.
Phương Vấn nhíu mày, Bùi Thập Nhất càng thêm tức giận, còn muốn đánh tiếp, lại bị một tiên sinh khiển trách nghe tin chạy tới giữ chặt: "Bùi đại chủ quản, không được!"
Tiên sinh khiển trách họ Tần, là tiền bối lão làng trong Sở, ngay cả Vương Phú cũng phải cho ông vài phần mặt mũi. Bùi Thập Nhất tuy rằng đang nổi nóng, lại cũng không muốn vừa lên nhậm chức đã đắc tội người ta, thở hổn hển, cuối cùng cũng không đẩy vị tiên sinh khiển trách kia ra, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua: "Tần tiên sinh, Vấn đại nhân đây cự phạt như vậy, tôi còn không được phạt?!"
Tần tiên sinh ở trong lòng mắng to Bùi Thập Nhất là đồ ngu xuẩn, nhưng cũng không muốn đắc tội đại chủ quản vừa mới nhậm chức này, nhưng mà không biết nên khuyên như thế nào, lại nghe thấy Phương Vấn lạnh lạnh nói: "Tần tiên sinh, Phương Vấn muốn hỏi một câu, Sở khiển trách này, từ khi nào cũng có thể tự hành xử phạt Tư Nô?"
Phương Vấn vừa nói lời này ra, đầu óc Bùi Thập Nhất lập tức thanh tỉnh lại, nháy mắt liền ra một thân mồ hôi lạnh.
"Cái này..." Tần tiên sinh trái phải đều không thể đắc tội, hối hận chính mình không có việc gì lại tới nhảy vào vũng nước đục này làm gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vật Chi Vấn Vấn (Bdsm, Sp văn, Gia Nô văn)
RandomThời điểm trên người không còn chỗ nào không có vết đánh, khi một roi lặng lẽ lại nặng nề đè lên một vết thương đa rách da trước đó, Phương Vấn cuối cùng nhịn không được từ chỗ sâu trong yết hầu bị phong bế bật ra một tiếng rên rỉ khàn khàn. Dưới t...