Sau khi Hoàng Diệp Anh và Jey vào cửa, bất an bầu không khí vốn khẩn trương trong phòng khách Lâm gia, tăng thêm vài phần cổ quái và ngưng trệ, Vương Viễn Trân, Lâm Hoàng Khánh, Hoàng Khai Tường, trong lòng mỗi người như bị một tảng đá lớn đè nặng, thần kinh cũng căng như dây đàn, khi nhìn thấy hai người, đồng loạt từ trên ghế salon đứng dậy.
- Con chào bác trai, bác gái. — Xuất phát từ sự lễ phép với trưởng bối, Jey vào cửa liền bắt đầu chào hỏi, chỉ là biểu tình và giọng nói so với thường ngày có vẻ cứng hơn một chút.
Nét mặt Vương Viễn Trân và Lâm Hoàng Khánh mang theo một tia khủng hoảng không che giấu được, mắt đều bình tĩnh nhìn Hoàng Diệp Anh, như là nỗ lực muốn từ nét mặt của cô mà phân tích được gì đó, chỉ có Hoàng Khai Tường miễn cưỡng trả lời một câu: “Jey, con cũng tới à.”
- Đều ở đây à, đúng lúc. — Hoàng Diệp Anh rốt cục cũng mở miệng, thế nhưng giọng nói lại lạnh nhạt không che giấu, ngực Lâm Hoàng Khánh nổi lên dự cảm xấu, nghiêng đầu trao đổi ánh mắt một chút với Vương Viễn Trân, lập tức trấn định lại, rồi sải bước đến vài bước, cười hỏi: “Diệp Anh, mấy ngày nay em đi đâu? Hại anh và bố mẹ lo lắng gần chết, em và Jey ở chung, cũng nên nói một tiếng với anh chứ.”
Hắn vừa lên trước, Hoàng Diệp Anh liền lập tức lui ra phía sau, tay Lâm Hoàng Khánh chạm phải khoảng không, vẻ mặt xấu hổ, Vương Viễn Trân thấy thế, nhịn không được nhẹ giọng kêu: “Diệp Anh...”
Hoàng Diệp Anh xem như không nghe thấy, đi vòng qua, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đặt trên bàn trà, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hoàng Khánh: “Cái này, anh xem trước một chút, nếu như không có ý kiến gì, tôi mong trong hai ngày anh có thể tự kí vào.”
Lâm Hoàng Khánh biến sắc, bước lên hai bước, tiến lên cầm tờ giấy kia vào tay, chỉ nhìn thoáng qua, giọng nói như bị cái gì đó chặn lại, thanh âm trong nháy mắt trở nên khàn khàn: “Đơn ly hôn?”
Hoàng Diệp Anh lạnh lùng nhìn hắn, cũng không trả lời.
- Em... Em muốn ly hôn với anh? — Lâm Hoàng Khánh gấp gáp đến độ trán nổi gân xanh, tay không tự chủ được, siết chặt đơn ly hôn trong tay, như hận không thể bóp nát nó.
Vương Viễn Trân gần như kêu lên ngay sau đó: “Cái gì? Diệp Anh, con muốn ly hôn?! Con có phải điên rồi hay không? Vì sao đang tốt đẹp lại muốn ly hôn?”
- Đang tốt đẹp? — Hoàng Diệp Anh xoay người, trên mặt lộ ra biểu cảm buồn cười: “Mẹ, mẹ chắc chắn muốn hỏi con điều này? Mẹ chắc chắn nghĩ không ra đáp án?”
Vẻ mặt Vương Viễn Trân có chút trắng bệch, hãy còn gắng gượng vùng vẫy: “Diệp Anh, con đang nói cái gì? Rốt cuộc chuyện gì... Đã xảy ra?”
- Mẹ, con còn gọi mẹ là mẹ, bởi vì mẹ thật sự sinh ra con, nhưng mẹ rốt cuộc còn muốn gạt con tới khi nào? — Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Diệp Anh dần dần phủ lên một tầng sương lạnh, con ngươi ôn nhu như nước trước kia, lúc này trở nên sắc bén tựa như đao: “Mẹ, còn có các người, tất cả mọi chuyện làm với tôi, tôi biết hết rồi! Các người gạt tôi, bịa đặt ký ức của tôi, tôi biết tất cả rồi!”