Sáng sớm khi thức dậy, bên gối vắng vẻ, trong không khí vẫn còn lưu lại một luồng hương thơm như có như không. Tay phải Lê Thy Ngọc ấn vào thái dương, nhớ tới từng việc một tối hôm qua, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ nghẹn chết, nàng không rõ lúc đó sao lại như có ma quỷ bên cạnh, thể hiện thái độ như vậy với Hoàng Diệp Anh, hồi tưởng lại, chỉ biết mình khi đó thống hận tới cực điểm, cam chịu tới cực điểm, quả thật hận không thể cùng cô chết đi. Trong lòng nàng có trăm loại tâm trạng, ngồi trên giường ngây ngô nửa giờ, mới chậm rì mặc y phục, kéo cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng khách không có một bóng người, Lê Thy Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời ngực lại không khỏi có vài phần hoang mang rối loạn, đang lúc luống cuống, một chuỗi động tĩnh nhỏ đột nhiên truyền vào tai, nàng nghiêng đầu nhìn một chút, chân không tự chủ được men theo hướng âm thanh đi đến.
Dầu trong chảo sôi sùng sục, một bóng dáng xinh đẹp tất bật trong phòng bếp, có thể do cô còn lạ lẫm với việc bếp núc, dù chỉ đập một trái trứng gà, cũng phải đập mấy cái, động tác hết sức ngốc nghếch. Lê Thy Ngọc dựa ở cạnh cửa, kinh ngạc nhìn cảnh này, trong đầu lướt đến màn tối hôm qua, hết thảy trước mắt đối với nàng mà nói chợt như một giấc mộng.
- Cậu dậy rồi? – Hoàng Diệp Anh như cảm giác được có người sau lưng đang nhìn cô, quay đầu, trong ánh mắt có một chút vẻ bối rối.
- Ưm. – Lê Thy Ngọc úp úp mở mở đáp lời, lại không dám nhìn thẳng ánh mắt cô, đầu hơi cúi thấp: “Cậu ra ngoài trước, bữa sáng để tớ làm cho.”
- Tớ làm được rồi, cậu rửa mặt đi.
Tình hình như thế có chút quái dị, tối hôm qua còn như hai con nhím, hận không thể hành cho đối phương máu tươi nhễ nhại, ngày hôm nay lại khách khí, có chút tương kính như tân. Cơ mà, bất kể là tình cảnh nào, trong lòng họ đều không rõ là cảm xúc gì. Môi Lê Thy Ngọc hơi giật, lại không nói gì nữa, lặng lẽ xoay người.
* Tương kính như tân: Đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách.
Phòng ăn rất an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên thanh âm của dao nĩa chạm dĩa. Hoàng Diệp Anh thấy động tác Lê Thy Ngọc chậm chạp, tựa hồ không ăn uống gì, bản thân bưng ly uống một ngụm sữa đậu nành, cảm giác thoải mái, lại nếm một khối trứng gà, lông mày không khỏi nhíu lên, ngẩng đầu nhìn Lê Thy Ngọc, thanh âm cực kỳ mềm nhẹ: “Trứng gà chiên có hơi chín quá.”
Lê Thy Ngọc dường như không nghe được lời của cô, lơ đãng gẩy gẩy trứng chiên giữa dĩa, lúc lâu sau mới chật vật mở miệng: “Xin lỗi.”
Hoàng Diệp Anh ngẩn ra, mí mắt rũ xuống: “Xin lỗi gì?”
- Chuyện, chuyện tối hôm qua... – Lòng Lê Thy Ngọc xấu hổ, cực kỳ khó chịu, thanh âm hết sức tối nghĩa.
Hoàng Diệp Anh cắn môi, một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Không sao cả.”
Qua vài câu đối thoại, họ lại lâm vào trầm mặc. Lê Thy Ngọc vùi đầu ăn điểm tâm xong, không nói một tiếng bưng ly dĩa vào nhà bếp.
Thu thập tất cả xong đi ra thì thấy Hoàng Diệp Anh ôm hai đầu gối ngồi xuất thần trên ghế sa lon phòng khách, nàng hắng giọng một cái, hai tay mất tự nhiên nắm chặt vạt áo: “Diệp Anh, tớ muốn đi ra ngoài một chút.”