Hai người đối diện nhau vài giây, Hoàng Diệp Anh dời ánh mắt đi, nháy mắt không khí trong phòng yên tĩnh trở lại.
Ban đêm trên núi quả thật nhiệt độ trong phòng rất thấp, đứng ở cửa sổ lâu như vậy, lưng Hoàng Diệp Anh bắt đầu sinh ra cảm giác lạnh, cô không nhịn được vuốt vuốt vai vài cái. Lê Thy Ngọc nhìn thấy, lấy ra trong ba lô một cái áo khoác kaki dày, hơi hơi do dự một chút, ném về hướng cô: "Tiếp lấy."
- Cám ơn. - Hoàng Diệp Anh tiếp lấy áo khoác, vừa mới chuẩn bị mặc, lại nói: "Còn cô ?"
- Tôi không lạnh.
Thế nên Hoàng Diệp Anh mới chậm rãi mặc áo khoác vào, Lê Thy Ngọc nói: "Có lẽ cô nên đóng cửa sổ lại."
Hoàng Diệp Anh nhìn nàng, vỗ vỗ áo khoác trên người, mỉm cười: "Tôi thích mở ra, tôi thích không khí trong phòng trong lành, huống chi có áo khoác của cô, không sao cả..." Nói tới đây, cô đột nhiên ngưng lại, xoay người đi chỗ khác, lấy tay đóng cửa sổ.
Khóe miệng Lê Thy Ngọc hơi giơ lên, lại lập tức nhịn xuống: "Không cần săn sóc như vậy, tôi đã nói không lạnh, tôi cũng thích không khí trong lành."
Hoàng Diệp Anh hơi ngượng ngùng, mấp mím môi, đột nhiên nói: "Thy Ngọc, buổi tối có lẽ chúng ta có thể hàn huyên."
- Hàn huyên chuyện gì ? - Lê Thy Ngọc kinh ngạc.
- Nhìn cô có vẻ như... Có vẻ như luôn có tâm sự. Tôi nghe Jey nói, ở nơi này cô không có bạn bè... Ừm, không có bạn bè gì cả, chỉ có Bảo Duy..." Hoàng Diệp Anh nhíu mi lại, cẩn thận nói từng từ: "Nếu cô không ngại nói ra, tôi sẽ tình nguyện làm một thính giả tốt."
Lê Thy Ngọc sửng sốt, một lát sau mới chậm rãi nói: "Tôi không có tâm sự gì cả."
- Tôi biết chúng ta cũng không thân quen gì, chúng ta... Thậm chí chỉ gặp mặt vài lần. - Thần sắc Hoàng Diệp Anh có vài phần mất tự nhiên, tay lược lược mái tóc, có chút khó khăn nói: "Nhưng mà... Nhưng nếu có gì đó tôi có thể chia sẻ với cô..."
- Cám ơn. - Lê Thy Ngọc rất nhanh đánh gãy lời cô, đứng dậy cười nói: "Tôi không cần giúp đỡ gì cả, buổi tối cũng không thể cùng cô nói chuyện phiếm, tôi phải đi rồi."
- Đi ? Đi đâu ? - Hai mắt Hoàng Diệp Anh bỗng mở to.
- Đúng vậy, kinh chiều tôi không làm, buổi tối muốn đi miếu cùng sư phụ tụng kinh.
Hoàng Diệp Anh ngây người: "Nhưng đã trễ thế này, cô..."
- Miếu lớn cách đây rất gần.
- Cả buổi tối cô sẽ đều ở chỗ khác sao? - Hoàng Diệp Anh nhìn nhìn cảnh vật tối như mực ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút kinh hoàng.
- Bảo Duy và Jey ở ngay cách vách, không cần sợ. - Tay Lê Thy Ngọc giữ chặt nắm cửa, lại quay đầu, trong giọng mang theo một tia xin lỗi: "Tôi phải đi đây, tôi tới đây với mục đích này."
- Thy Ngọc. - Hoàng Diệp Anh tiến lến hai bước, ý đồ muốn giữ nàng, nhưng di động trong ba lô bỗng dưng vang lên, cô nhìn Lê Thy Ngọc, lại quay đầu nhìn ba lô trên giường, đang do dự, Lê Thy Ngọc nâng nâng cầm: "Cô nên tiếp điện thoại trước."