CHƯƠNG 2: NƯỚC SÔI VÔ VỊ

703 50 0
                                    

Linh Ngọc Đàm nhìn mặt hai người, thần sắc tươi sáng: “Jey, tao cũng có nói là nam nhân đâu ?” 

- Nhưng mày cũng không nói là nữ nhân nha ! – Jey bất mãn nói.

- Tại mày tự trong lòng khẳng định là nam nhân, tao cần gì giải thích ?

- Mày… ai, thôi quên đi. – Jey cảm thấy đầu óc trở nên trì độn, xua tay nói: “Nếu sớm biết là nữ nhân, tao nghe mày giảng bài nhiều dữ vậy làm gì.” Nói đến vấn đề này, bỗng dưng nhớ đến một chuyện, nhìn Linh Ngọc Đàm, mở miệng một cái rồi khép lại, quay sang chơi đùa cùng Lâm Vy Vy.

Hoàng Diệp Anh nói: “Nữ bác sĩ khoa ngoại thật hiếm.”

- Vâng. – Linh Ngọc Đàm dựa vào gối: “Chị ta là do chủ nhiệm Lương của khoa ngoại cật lực đề cử với ba phẫu thuật cho em, nói là một bác sĩ trẻ xuất sắc rất có triển vọng, em nghe ba nói chị ta mới đến Thánh Hòa một năm, lúc đầu cũng do dự. Nhưng ca phẫu thuật này, phải lột sạch quần áo, khụ khụ… cũng phải cạo…”

Jey ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: “Cạo cái gì ?”

Linh Ngọc Đàm tức giận trừng mắt liếc nàng một cái: “Muốn phẫu thuật phải cạo râu tóc trên cơ thể.”

- Hả ? – Jey thấy nàng ấp a ấp úng, liền nói đùa: “Bộ phận quan trọng đó cũng có, vậy cạo luôn hả ? Ha ha!”

Linh Ngọc Đàm trừng nàng, không nói lời nào, Jey trợn hai mắt, cái này là ngạc nhiên thật nha, cười đến đau cả thắt lưng: “Ha ha, ôi my Chúa, thật vậy luôn hả ?! Nói như vậy, thì nữ bác sĩ là được rồi, nào là cởi sạch, nào là cạo chỗ kia, chắc xấu hổ lắm ha, ôi, đại tiểu thư mày hiện giờ…” Nàng vừa nhìn từ trên xuống dưới Linh Ngọc Đàm một cách không hề có ý tốt, vừa cười run rẩy hết cả người, Linh Ngọc Đàm giận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem băng keo dán miệng nàng lại: “Cái này là y tá làm !”

- Nhưng mà…

Hoàng Diệp Anh biết Jey sẽ không nói thêm được lời nào hay ho, mỉm cười, nói chen vào hóa giải ngượng ngùng cho biểu muội: “Bác sĩ kia dáng vẻ tốt đến thế à? Em lại tâng bốc lên đến vậy.

- Thật sự trông rất đẹp, em vừa thấy chị ta, đã quyết định đồng ý cho chị ta làm phẫu thuật. – Linh Ngọc Đàm mím môi cười, sau đó nói: “Nhưng khi phẫu thuật còn có một nam trợ tá nữa, lúc ấy bị gây tê, em dần mất đi tri giác, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nằm ở đó cảm giác rất lúng túng, khi đó chị ta đeo khẩu trang, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, trước khi phẫu thuật chị ta nhìn em, em vốn đang miên man suy nghĩ, nhưng vừa chạm vào ánh mắt đó, trong lòng thật sự rất kỳ diệu mà bình tĩnh trở lại, không khẩn trương, không sợ hãi, cũng không e lệ, chị ta như trời sinh đã có năng lực khiến người khác tin tưởng, yên tâm, thật sự rất có khiếu làm bác sĩ.” 

- Ôi, lại tới nữa. – Jey không chịu nổi nhướng mắt.

Linh Ngọc Đàm cũng nói hăng say, không để ý đến nàng: “Hơn nữa, lúc chị ta làm việc rất trầm tĩnh, thực rất hấp dẫn. Ừ thì em thừa nhận mình thấy rất hứng thú, nếu có thể làm bạn thì không có gì tốt hơn.”

- Chỉ sợ mày đâu có muốn làm bạn đơn giản như vậy. – Jey nhỏ giọng than thở một câu, Linh Ngọc Đàm không nghe thấy, Hoàng Diệp Anh cũng thật sự không nghe thấy, không nhịn được hỏi: “Jey, em nói gì vậy?”

( cнuʏểɴ vᴇʀ ) Áι sᴀɴн ɴнậт κý [ тнʏᴀɴн ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ