Song Ngư giật mình ngồi bật dậy, trong tư thế vuông góc với đầu giường. Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại mái tóc đang rối bời, ướt đẫm mồ hôi của mình. Lại nữa rồi! Không hiểu sao gần đây, hầu như đêm nào anh cũng mơ viễn cảnh tương lai. Đó có phải là vì phiên tòa cuối cùng sắp diễn ra ư? Anh cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng tâm trạng và sức khoẻ của anh trong thời gian này không được tốt lắm. Cũng đã mười năm đã trôi qua. Quãng thời gian mười năm không quá dài và cũng không quá ngắn. Bao nhiêu đau đớn anh cũng đã trải qua, bao nhiêu đợt phẩu thuật, đợt hoá trí giúp anh kéo dài cuộc sống thêm chừng ấy thời gian, cũng không thể phủ nhận sức sống phi thường của anh. Nhưng đợt nhập viện lần này, khiến anh cảm thấy đuối sức. Sau mỗi đợt hoá xạ trí trước, anh đều cảm thấy ổn hơn, ấy thế mà sao đợt này anh lại cảm thấy mệt hơn, toàn thân bắt đầu đau nhức đặc biệt là những cơn đau lưng xuất hiện mỗi lúc một dày lên.
Anh đưa tay lấy chiếc đồng hồ ở chiếc bàn bên cạnh. Có lẽ anh đã chợp mắt được vài phú! Anh bỏ chăn ra khỏi người, với lấy chiếc laptop gần đó, bật máy lên và đọc những văn bản mà anh chưa nghiên cứu xong. Từ ngày anh nhập viện đến giờ chưa ai đến thăm anh, có lẽ ai cũng đều có lịch làm việc dày đặc.
Tiếng mở cửa khẽ vang lên, một vị bác sĩ nhỏ nhắn đi vào, cô với tay bật đèn bước vào để cho căn phòng trở nên sáng sủa hơn. Sau đó cô lần lượt kiểm tra lại tình hình của các chai dịch truyền là lượng thuốc ở trong đó. Xong cô đưa cho anh ly uống nước và ít thuốc giảm đau. Anh đặt chiếc laptop màu xám nhạt sang bên và đặt ngay ngắn trên chiếc đôi chân đang được đắp một chiếc chăn bông ấm áp.
"Cậu đã ổn hơn chưa?"
Song Ngư gật đầu như muốn khẳng định rằng bản thân đã ổn hơn. Khi anh được bác sĩ trưởng khoa giới thiệu vị bác sĩ sẽ theo dõi bệnh tình của anh, anh đã rất ngạc nhiên khi đó chính là người cũ. Người cũ có lẽ là người từng thương cũ, cũng có thể là một người bạn cũ. Mặc dù trước kia, anh đã đối xử với cô khá tệ đấy, nhưng từ ngày hôm đó cậu thật sự biết ơn đến cô. Mối quan hệ giữa anh và cô bây giờ có lẽ là tri kĩ nhỉ.
"Nền y học bên Mỹ tốt chứ?"
"Tôi nghĩ cậu nên du học 1 chuyến đi. Khá tốt đấy, có thể kéo dài cái mạng này thêm chục năm mà"
Bảo Bình khẻ ra hiệu cho anh ngừng lên tiếng sau đó áp chiếc ống nghe vào lồng ngực anh, chiếc ống nghe di chuyển đến những vị trí mà nó cần đến. Âm phổi truyền từ lòng ngực anh đến đôi tai nhỏ nhắn của vị bác sĩ kia rõ mồn một.
"Tại sao không ở lại Mỹ để tiếp tục điều trị?"
Bảo Bình vừa nói vừa ghi tình hình bệnh lí của cậu vào hồ sơ bệnh án, tay cô nhanh nhảu lặt xem những diễn tiến về tình hình sức khoẻ của cậu trong tuần vừa qua. Tới dòng chữ "đau vùng lưng" khiến cho hàng chân mày lá liễu của cô cong lại.
"Cậu đau lưng từ khi nào?"
"Cũng dạo gần đây thôi. Có lẽ do tôi làm việc nhiều quá."
Đôi chân mày của Bảo Bình vẫn chưa giãn ra, cô vội lấy tấm phim CT-scan trên đầu giường của anh đưa lên ánh đèn. Cô trầm ngâm và đăm chiêu nhìn vào tấm phim khiến cho hàng chân mày càng cong lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Zodiac - Life can not be controlled !!!!!
Short Story*Fic đầu tay :)))* Đôi lời : đọc truyện zodiac của các au khác, tuy rất thích nhưng tìm một truyện về Bảo Bình thì hiếm quá nên tự mình viết luôn :)) . Có chi mấy readers thấy giống giống mấy chuyện kia thì thông cảm cho con au thiếu kinh nghiệm ni...