Bệnh viện về đêm thực yên tĩnh và não nề, tiếng bước chân đơn độc khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Sắc mặt Bảo Bình chứa đầy hàn khí, hai chân dẫm đành đạch trên sàn, ánh mắt cô lạnh tanh, bàn tay nắm nơi cổ tay anh càng lúc càng siết chặt, cô dùng lực kéo anh về phía cuối hành lang
Điều đó khiến Thiên Yết trồi lên dự cảm không lành, anh bèn cố ý dừng bước, kéo theo cô đứng lại hẳn.
"Anh có làm điều gì nên tội sao?"
Buông tay Thiên Yết rơi tự do xuống, ánh mắt sắc như lưỡi dao bén của Bảo Bình không phải tự nhiên vô duyên vô cỡ chĩa về phía anh, sâu trong đáy mắt ấy ẩn duật sự tăm tối, khiến hồn vía anh bị cuốn sâu vào trong, nhưng anh lại không cách nào lay tỉnh được thần thức của chính mình. Ánh mắt sắc lẽm khiến anh lại 'ngoan ngoãn' đi theo phía sau.
Sải bước một lúc, cánh cửa phòng màu trắng quen thuộc của khoa nội chấn thương dần dần hiện ra, Bảo Bình nắm lấy then cửa định mở thì Thiên Yết liền cản lại.
"Chúng ta đến đây để làm gì?"
Thiên Yết ai muội thắc mắc, tuy anh có chút tật giật mình nhưng anh phải dùng sự phản kháng cuối cùng trước khi phải vào hang cọp. Bảo Bình đưa ra trước mặt anh tờ giấy chỉ định phẩu thuật, 2 ngày trước anh đã làm rơi ở đâu đó, thì ra trời xuôi đất khiến rơi ngay vào tay cô.
Bảo Bình nghiêng đầu.
"Giờ anh còn muốn tiếp tục đá đấm thì phải nghe lời em. Không thì sau này chỉ có tàn phế vì sự ngoan cố của anh thôi"
Không thể không thừa nhận sự nổi dậy của Bảo Bình quá lớn, bình thường ôn nhu bao nhiêu nhưng khi giận thì câu từ sắc bén bấy nhiêu, khiến người nghe phải tâm phục khẩu phục. Người ta nói chớ có sai, đừng chọc vào phụ nữ vì khi họ nổi điên không biết sẽ đáng sợ tới mức nào.
Vậy là thời thế bây giờ đã đổi thay, nhưng hiện tại, anh chỉ biết răm rắp theo sự sắp đặt của cô.
Cánh cửa màu trắng mở ra, ánh sáng trắng hắt ra làm chói mắt của anh. Ánh sáng nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng màu trắng tinh khôi. Căn phòng được sắp xếp rất gọn gàng và tiện nghi cho công cuộc khám chữa bệnh. Nhưng không vì thế mà căn phòng thiếu đi sự tinh tế trong cách bày biện.
"Xin chào đàn anh đáng kính"
Nụ cười ranh mảnh hé lộ trên môi của anh chàng bác sĩ tóc đỏ đầy tinh nghịch, cậu đã ngồi sẵn đợi ở đây cả chiều giờ chỉ để xem cảnh tượng 'cá' bị bắt vào ao thôi. Bảo Bình hắt mặt ra hiệu cho Sư Tử vào việc. Thiên Yết như cá nằm trong chảo giàu vậy, không hiểu ma xui đất khiến nào lại khiến anh lọt vào tay hai vị bác sĩ đáng kính này.
"Chính cậu nói cho em ấy phải không?"
Thiên Yết khoát vai Sư Tử khẽ thì thầm
"Không hề nha, chính em còn bị đe doạ đây"
Cuộc nói chuyện thầm kín của hai người đàn ông không thể tránh khỏi ánh mắt phán xét của Bảo Bình, cả hai nhanh chóng nghiêm túc trở về vị trí.
Sư Tử chỉ ra vấn đề mà Thiên Yết đang gặp phải. Mặc dù chấn thương vai rất thường xảy ra đối với anh nhưng việc trật khớp vai chính là vấn đề lớn. Mặc dù đã được nắn chỉnh về đúng vị trí nhưng theo thời gian, diện khớp cũng chạy trật ra khỏi ổ khớp. Phương pháp giải quyết bây giờ chỉ còn có phẩu thuật mới khắc phục triệt để mà thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Zodiac - Life can not be controlled !!!!!
Short Story*Fic đầu tay :)))* Đôi lời : đọc truyện zodiac của các au khác, tuy rất thích nhưng tìm một truyện về Bảo Bình thì hiếm quá nên tự mình viết luôn :)) . Có chi mấy readers thấy giống giống mấy chuyện kia thì thông cảm cho con au thiếu kinh nghiệm ni...