Bầu trời trong xanh với ánh nắng chan hòa. Thời tiết hôm nay thật đẹp.
Thời tiết đẹp thế này đáng lẽ cô sẽ ở nhà, nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái trong căn phòng có chút hường của cô và cô bạn thân để tận hưởng những phút giây nghỉ ngơi thư giãn. Thế mà có những ước mơ chỉ là mơ ước... giờ cô đang lũi thủi bước đi một mình trên con đường đầy vắng vẻ. Tại ai cơ chứ! Tại cô bạn thân của cô chứ ai! Đáng lẽ phải ở lại để phá rồi.. nhưng làm bóng đèn thì tuổi thân lắm!
Đi một hồi, cô đột ngột dừng lại. Nơi ngày quen lắm.. À đó là nơi mà hôm đó anh đã cứu cô khỏi bàn tay tử thần. Cô nghĩ chắc anh hay đi qua đây. Nhân Mã ngó qua ngó lại đầy hi vọng. Cô đứng tựa lưng vào bờ tường, miệng khẽ ngân nga một điệu nhạc, mắt thi thoảng liếc nhìn xung quanh, chờ đợi. Chờ đợi một điều gì đó bắt ngờ xảy đến.
Nhân Mã lôi chiếc điện thoại nhỏ từ túi áo ra nghịch nghịch. Trong thời gian chờ đợi một điều gì đó mà mình không dám chắc, nghịch điện thoại có vẻ là một ý kiến hay.
Một tiếng... Hai tiếng.... Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua..
"Đã muộn thế này rồi."
Nhân Mã chà chà mũi giày thể thao xuống đất. Cô đứng đây hơn mấy giờ đồng hồ rồi.
"Có lẽ không phải , nếu không thì đã gặp ngay rồi chứ."
Thở hắt ra một cái, có lẽ cô nàng đã nhân ra mức độ của mình. Cô đứng đây mấy giờ đồng hồ để làm gì chứ!
"Nhân Mã mi bị khùng rồi!"
Từ đằng xa một chàng trai cao to xuất hiện với khuôn mặt mệt mỏi giống như vừa mới kết thúc một ca làm việc vậy. Nói là giống thì không đúng vì thực chất anh cũng vừa mới kết thúc giờ làm việc của mình.
"Bán cho cháu chai nước hoa quả với một ít bánh mì"
Anh dừng lại tại một tiệm tạp hóa nhỏ. Nhân Mã lại tiếp tục thở hắt. Đúng là có đôi chút thất vọng. Nãy giờ là do cô mơ mọng hảo huyền thôi. Làm gì có chuyện đó chứ! Nếu anh xuất hiện thì chắc đây là một bộ phim tình cảm lãng mạn đậm chất Hàn Quốc rồi. Nhìn xung quanh cố gắng kiếm tìm thêm một lần nữa nhưng thực sự vô vọng.
Nhân Mã vươn vai đầy uể oải rồi hướng về nhà. Dáng người nhỏ bé vừa khuất sau ngã rẽ thì chàng trai đó cũng vừa bước ra khỏi tiệm tập hóa. Tay cầm chai nước, tay kia thì cầm bánh mì cho vào miệng nhai ngấu nghiến như thể nhịn đói mấy ngày rồi.
Anh đi đến và dừng lại ngay chỗ mới vừa nãy Nhân Mã ngốc nghếch của chúng ta vừa đứng. Cũng chà chà mũi giày xuống đất và thở ra làn hơi dài.
Anh đang làm việc thật chăm chỉ để cố thay đổi cuộc sống của anh đây. Một phần là để quên đi quá khứ, một phần là để không bị cậu bạn quý giá của anh phàn nàn nữa, một phần là anh thực sự muốn thay đổi...
Bạch Dương cuối cùng cũng giải quyết xong bữa ăn của mình. Dùng chân mình đá những phần còn lại vào thùng rác gần đó và in goal dễ dàng vì anh từng là cầu thủ mà. Bạch Dương quay bước đi nhưng hình như dưới chân anh có cái gì đó. Cuối xuống nhìn, Bạch Dương nhặt 'nó' lên. Đó là một chiếc khăn lụa màu lục, nhìn quen quá, Bạch Dương cố lục loại trí nhớ xem thử anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi. Trong đầu anh bây giờ giống như một cuộn băng vừa được bấm nút tua lại vậy. Anh nhớ ra rồi. Là của người đó, cô gái đó nãy giờ ở đây sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
Zodiac - Life can not be controlled !!!!!
Short Story*Fic đầu tay :)))* Đôi lời : đọc truyện zodiac của các au khác, tuy rất thích nhưng tìm một truyện về Bảo Bình thì hiếm quá nên tự mình viết luôn :)) . Có chi mấy readers thấy giống giống mấy chuyện kia thì thông cảm cho con au thiếu kinh nghiệm ni...