Chương 26

6.4K 507 157
                                    

★ Cấm Túc Thiên Điện

Gió đung đưa màn lụa, nắng sớm mới lên, xuyên thấu qua từng lớp lụa mỏng lục lam vẫn trong sáng như cũ, đã là thời tiết mát mẻ dễ chịu cuối thu.

Cố Liệt đúng giờ tỉnh lại, cách hắn không xa, Địch Kỳ Dã còn đang ngủ, hẳn là do kéo thương đi đường nên quá mức mệt nhọc.

Đây là lần đầu tiên sau khi xưng vương, Cố Liệt ngủ chung một giường với người khác, nếu tính cả kiếp trước, vậy càng xa xăm hơn.

Nhưng thật ra cũng không khó chịu, Địch Kỳ Dã lúc ngủ rất yên tĩnh, huống chi trong phòng dạ tức hương vẫn chưa tan. Cố Liệt rất khó ngủ sâu, đêm qua lại ngủ rất ngon, không vì trên giường nhiều thêm một người mà trằn trọc trở mình.

Sau khi tỉnh lại, sự tồn tại của Địch Kỳ Dã liền không thể bỏ qua được nữa. Ánh nến đã sớm tắt, nắng sớm chiếu sáng lên khuôn mặt hắn, khí phách tiêu sái đến gần như sắc bén giữa hai hàng lông mày sẽ không vì hắn đang chìm trong giấc ngủ mà biến mất. Nói cách khác, nhóc con này lớn lên quá đẹp, rất khó không chú ý đến.

Cố Liệt bình luận ở trong lòng, đây đại khái là một con lừa đẹp nhất trên đời này.

"Chủ Công."

Đây là canh giờ mà ngày thường Cố Liệt ngủ dậy, người hầu nghe thấy tiếng động rất nhỏ khi Cố Liệt tỉnh giấc, ở bên ngoài nhẹ giọng bẩm báo: "Khương đại nhân và Trương đại nhân tới."

Trương lão là ngự y, Khương Dương không phải người ngoài, Cố Liệt phủ thêm áo ngoài: "Cho bọn họ tiến vào."

Khương Dương cùng Trương lão đang tán gẫu rất hợp cạ ở tiền thính tẩm điện, hai người nghe lệnh thông truyền, Khương Dương trêu ghẹo nói "Hôm nay Chủ Công dậy muộn", Trương lão nghĩ nghĩ, chuyện Chủ Công canh đêm cho Địch tướng quân không nên nói ra ngoài, chỉ cười phụ hoạ "Chủ Công vất vả."

Hai người hoà thuận vui vẻ đi vào trong, sau đó Khương Dương sợ hết hồn.

Trên giường Chủ Công có người. Người đó còn không phải ai khác, là Địch tiểu ca.

Hôm qua Cố Liệt vội vã bế Địch Kỳ Dã lên ngự liễn, Khương Dương không thể không ở lại giải quyết nốt hậu quả, đây là một đội ngũ đông đảo tướng sĩ đại thắng về kinh, dù sao cũng phải cho họ đủ mặt mũi đi? Khương Dương vội tới vội lui, trời liền tối, bởi vậy không biết Địch Kỳ Dã ở lại tẩm điện của Sở Vương trị thương.

Khương Dương một bộ bị thiên lôi bổ trúng, quạt lông cũng ngừng phẩy.

Địch Kỳ Dã nghe thấy tiếng Cố Liệt đứng dậy mặc quần áo cũng đã tỉnh, chỉ là không muốn mở mắt lắm, hắn giờ quá phiền Cố Liệt. Lại nghe thấy người hầu bẩm báo, Địch Kỳ Dã loé lên ý tưởng, dứt khoát giả vờ ngủ, mong chờ Khương Dương có thể thẳng thắn khuyên nhủ Cố Liệt, chỉ cần có thể thuận lý thành chương giải quyết chuyện cấm túc trong Sở Vương cung, kể cả có bị Khương Dương mắng thành nịnh hạnh (1) cũng không có vấn đề gì hết.

Trương lão cười ha hả hành lễ: "Khí sắc của Chủ Công không tồi. Địch tướng quân vẫn đang ngủ?"

Cố Liệt đi đến bên mép giường, tặng một ánh mắt khen ngợi cho nỗ lực giả vờ ngủ của Địch Kỳ Dã, buồn cười nói: "Địch Kỳ Dã, bổn vương sẽ không thu hồi lệnh cấm túc, ngươi cứ mơ được đánh giặc đi."

Năm Đó Giáp Sắt Động Đế VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ