Mới sáng sớm, khắp nơi đã nô nức tiếng cười. Hội đua thuyền không phải hội nhỏ, nay còn được thứ sử xuống chơi, tri huyện đại nhân muốn lấy lòng thứ sử, dĩ nhiên liền nhân cơ hội này. Hội đua thuyền có thể làm to bao nhiêu thì cứ làm to bấy nhiêu, năm nay có thể tính là hội thuyền lớn nhất trong hai chục năm đổ lại.
Cả đêm hôm qua Trương Gia Nguyên ngủ không ngon, lại thêm rượu vào, sáng ra cả người đều uể oải. Nếu là ngày hội bình thường, có lẽ y sẽ mặc bạch y, tay cầm quạt phe phe phẩy phẩy, ra dáng công tử thế gia. Nhưng sau đêm trò chuyện với Châu Kha Vũ hôm qua, y thật sự thấy mình nên mang đao đi để phòng thân, không thể xem nhẹ tên chó điên này được.
Châu Kha Vũ đã đợi sẵn ở cửa, thấy Trương Gia Nguyên đi ra là nhiệt tình hỏi han. Ánh mắt soi xét lướt qua một vòng, dừng lại ở cây đao y đang đeo bên hông, tò mò hỏi, "Sao hôm nay vương gia lại mang đao vậy?"
Trương Gia Nguyên ngáp ngắn ngáp dài, "Sớm nay xem tử vi, bảo ta phải mang đao đi để trấn mệnh."
Châu Kha Vũ mỉm cười, đi đến bên y, tùy tiện đưa tay rút một đoạn đao lên, thấy người kia nhướn mày nhìn mình, lại ngoan ngoãn thả đao xuống.
"Thất lễ rồi, vương gia tha tội."
Trương Gia Nguyên cười nhạt, "Muốn xem đến vậy à? Khi nào nó được kề lên cổ ngài, tất sẽ thấy rõ thôi, không cần nôn nóng."
Châu Kha Vũ bỏ ngoài tai mấy lời châm chọc này, tâm trí đã đặt hết lên lưỡi đao hắn vừa mới rút lên. Bắc Bình tướng quân nam chinh bắc chiến mười năm ròng, đi theo bên y mười năm đó là Lang đao chém sắt như chém bùn, chẳng biết bao nhiêu kẻ địch đã bị lưỡi dao này chém thành hai nửa. Nay y mang đao này theo, là muốn trợ giúp hắn, hay là muốn kìm kẹp hắn, vẫn còn khó nói.
Trương Gia Nguyên đẩy đao ra đằng sau hông, lạnh nhạt hỏi, "Nhìn đủ chưa?"
Châu Kha Vũ dời mắt lên nhìn y, thấy viền mắt y thâm bầm, không nhịn được mà phì cười. Cũng nhờ nụ cười này, không khí căng thẳng ban nãy đã tiêu tan đi phân nửa. Hắn hỏi, "Vương gia ngủ không ngon à?"
Trương Gia Nguyên đi lên phía trước, "Ngủ không ngon, nhờ phúc của điện hạ cả."
Châu Kha Vũ cũng chắp tay đi theo y, "Vương gia lại đổ lỗi cho ta rồi. Ngài cứ rượu chè như này thì không hay đâu, thân thể chẳng mấy chốc mà mục ruỗng sớm."
"Thế không phải càng hay à? Nhà các ngươi mong ta chết sớm đi còn chẳng được."
"Lời này của vương gia sai rồi." Châu Kha Vũ đột nhiên chăm chú nhìn y, ánh mắt chứa tình, không có một phân nào là mang giả dối, "Vương gia mà bị sao, lòng ta sẽ xót."
Câu thật câu đùa, không phân ra thật giả. Nhưng ánh mắt này của hắn thật quá, thật tới mức Trương Gia Nguyên không dám tin.
Hai người một trước một sau tới bãi đua thuyền, thứ sử, lục sự, tri huyện đều đã đến. Lại là một màn chào hỏi cung kính khiêm nhường, Châu Kha Vũ nói tới muốn khô cả họng, vừa được ngồi xuống liền vội uống mấy ngụm trà liền.
Hắn mệt mỏi tựa vào ghế, dáng vẻ phong nhã của hoàng gia đã bị đá tít đi đâu, "Ta phục mấy kẻ này thật, nói cứ như không biết mệt ấy."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nguyên Châu Luật] Quãng Đời Còn Lại Chỉ Cần Người
FanfictionQuãng đời còn lại Ta chỉ cần người Quãng đời còn lại Gió tuyết là người Bình đạm là người Thanh bần cũng là người Vinh hoa là người Mềm mại trong tim là người Nơi ánh mắt hướng đến cũng chỉ là người. Gỡ mìn: Hoàng tử thất sủng x Tướng quân về vườn...