Chương 40

1.4K 193 37
                                    

Chuyện Hàn Giang đã yên, Áo Tư Tạp cũng từ biệt hai người trở về Thiệu Hưng. Trước khi đi còn không ngừng dặn dò Trương Gia Nguyên nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng cơ thể sinh hoạt điều độ.

Chưa đầy nửa tháng sau, kinh thành truyền đến tin Hàn Giang bị kết án tử, đợi đến đầu đông sẽ đem ra xử chém.

Hàn Giang sắp chịu cảnh rơi đầu, Châu Kha Vũ lại càng bận rộn. Đủ thứ chuyện ở Ôn Châu đều dồn về đợi hắn xử lí, từ việc ban bố lại giá cả các mặt hàng trong chợ cho đến việc tịch thu kiểm kê tài sản của Hàn Giang. Một đống chuyện rơi xuống đầu, khiến hắn ngày đêm choáng váng.

Ngoài trời tối đen như mực, trong nha môn đã thắp đèn sáng trưng, vậy mà Châu Kha Vũ vẫn còn chưa xong việc. Hắn sửa lại dáng ngồi, cảm thấy xương cốt toàn thân đều đã rã rời, tay chân kháng nghị kêu gào hắn mau bỏ việc. Hắn uống một ngụm trà đặc, quyết định xem xét nốt quyển sổ còn dang dở rồi sẽ nghỉ ngơi. Vậy mà đến khi xong xuôi, trời cũng đã quá nửa đêm rồi.

Châu Kha Vũ chầm chậm đi về phủ, trong phủ tắt đèn tối om, tì nữ hạ nhân đều đã đi ngủ từ lâu, vậy mà đèn trong phòng Trương Gia Nguyên vẫn sáng. Hắn vốn đã định đi thẳng về phòng mình, nhưng khi thấy phòng người kia sáng đèn, vẫn không nhịn được mà đi qua xem thử.

Phòng của Trương Gia Nguyên ở gần hồ nước, muốn tới phòng y thì phải đi qua hồ này. Lúc hắn đi qua, một viên đá bất chợt lao tới phía hắn. Hắn lui về sau mấy bước, thấy Trương Gia Nguyên đang nằm nhoài dưới bãi cỏ bên hồ.

"Đêm hôm khuya khoắt, ngài không ngủ mà lại chạy ra đây phơi gió phơi sương thế này à?" Hắn đi tới chỗ y, đưa tay muốn kéo y lên, bất mãn nói, "Ngài muốn chuốc bệnh vào người hay gì đấy hả?"

Trương Gia Nguyên bị mắng lại chẳng tỏ thái độ gì, y nắm tay Châu Kha Vũ để hắn kéo mình ngồi lên, ngồi lên được rồi lại không chịu đứng dậy, còn kéo tay Châu Kha Vũ ngồi xuống cùng mình. Y nói, "Hoa sen tàn rồi." Trong giọng nói là muộn phiền chẳng cách nào che giấu được.

Châu Kha Vũ ngồi xuống bên cạnh y, đáp, "Đông cũng sắp sang rồi, sen cũng phải tàn thôi. Sao vậy? Tức cảnh sinh tình à?"

Trương Gia Nguyên trầm ngâm không đáp. Im lặng thật lâu, y mới chậm rãi nói, "Chiều nay có người truyền tin đến phủ, nói Bắc Địch đã xuất quân rồi, hôm qua hai bên vừa giao chiến một trận." Y ngưng lại đôi chút, tiếp lời, "Quân ta thắng."

Châu Kha Vũ cũng im lặng.

Hiểu rồi.

Hắn nói, "Đây không phải chuyện vui hay sao. Chuyện gì cũng đi theo đúng kế hoạch, ngày ngài nắm Bắc quân trong tay cũng chẳng còn xa nữa rồi."

"Bắc quân vốn dĩ là của ta." Trương Gia Nguyên nói, "Đó là thanh đao sắc Trương thị ta dùng máu tươi để đổi lấy."

Thử hỏi, làm sao mà vui cho nổi? Bắc quân là máu thịt trong lồng ngực y, nhưng cũng là gai nhọn găm sâu trong trái tim y. Bắc quân là nhà của y, là thứ khiến y đau đáu mỗi ngày. Bắc quân vốn dĩ là của y, vậy mà cuối cùng y lại phải dùng trăm phương ngàn kế để cướp nó về, nực cười biết mấy. Có mấy ai lại muốn nhúng chàm mình, có mấy ai lại muốn nhảy vào vũng nước đục. Chỉ là không cam lòng mà thôi. Không cam lòng để mấy chữ "trung quân ái quốc" đè mình thịt nát xương tan, không cam lòng nhìn gia tộc mình ngày càng lụn bại. Dường như số trời vốn đã định, trung thần sẽ luôn phải chịu nghi kị, còn gian thần thì luôn được bề trên ưu ái.

[Nguyên Châu Luật] Quãng Đời Còn Lại Chỉ Cần NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ