Chương 8: Giang Uyển, cô ấy vẫn ổn chứ?

10K 486 5
                                    

Edit: Hoecutehepi

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95

Hình như có nhà đã bắt đầu cùng nhau ăn bữa cơm tất niên rồi, Giang Uyển cũng ngửi thấy mùi thức ăn phảng phất đâu đây. Hôm nay cô cũng dành một ngày của mình để nấu một vài món ăn đơn giản.

Trong mắt người Trung Quốc, điều quan trọng nhất trong những ngày lễ chính là nghi thức.

Cô sắp xếp gọn gàng bát đĩa, rót ra một nửa chai RIO, cô cũng chỉ uống được loại nước uống có cồn nhẹ mang vị hoa quả này mà thôi.

Hình như đây là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành, cô đón bữa cơm tất niên một mình. Nhưng thật sự mà nói, điều này cũng không tệ chút nào.

Ít nhất thì cũng không phải dùng ánh mắt của người ngoài cuộc để đánh giá hay nhận xét sự hạnh phúc, vui vẻ của gia đình nhà người khác, cũng không phải nghe những lời nói giễu cợt khó nghe.

Khi cô còn nhỏ, cô luôn cảm thấy việc ngồi vào bàn ăn là một nhiệm vụ.

Trong cuộc chiến sinh tồn này, việc bạn ăn cơm không đồng nghĩa với việc bạn đã giành chiến thắng, nhưng nếu bạn không ăn, nhất định sẽ gánh lấy hậu quả- sự thất bại.

Vì vậy mà Giang Uyển lúc nào cũng cho rằng ăn cơm chỉ là cách duy trì cuộc sống của chúng ta.

Cô cũng không cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi ăn được một món ngon giống như người khác.

Cô lúc ấy giống như một con rối đờ đẫn, chân tay bị trói bằng dây. Nhất cử nhất động của cô đều bị thao túng bởi người cầm sợi dây ấy.

Sau đó, Hạ Khinh Chu xuất hiện, anh nói với cô: "Cuộc đời của em phải do em làm chủ, sao lại để người khác thao túng như vậy."

Anh là người đầu tiên nói với cô rằng cô có thể là chính mình. Anh cũng là người đầu tiên đã cứu vớt cô từ đống bùn lầy ấy để thoát ra ngoài.

Một dì ở tầng trên có xuống tầng cô một lần, mang cho cô 1 đĩa sủi cảo.

Dì ấy cũng biết Giang Uyển đón Tết một mình ở đây, ngỏ lời: "Cháu chỉ có một mình, nhà dì lại nhiều người như vậy, chi bằng cháu lên ăn cùng gia đình dì cho vui."

Ngày 30 Tết là ngày mọi người ăn Tết đoàn viên, nhưng có vẻ như Giang Uyển không có ý định sẽ tới làm phiền bữa cơm tất niên nhà người khác. Dì ở tầng trên thấy vậy cũng không miễn cưỡng cô nữa, nhưng vẫn dặn cô, nếu có thấy buồn chán thì hãy lên tầng trên chơi cùng gia đình.

Giang Uyển gật đầu, cảm ơn dì ấy.

Chỉ khi tới đêm muộn, tuyết mới ngừng rơi.

Bên ngoài dần có tiếng trẻ con nô đùa, cảm thấy có gió lạnh ùa vào, Giang Uyển đóng cửa sổ lại, đắp chăn ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu xem Xuân vãn.

Xem tới tiết mục này thật có ý nghĩa, cô chụp ảnh lại, đăng lên vòng bạn bè.

《Thật ý nghĩa quá đi》

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95

-

Trong khi Tô Ngự bọn họ đang ngồi uống rượu thì Hạ Khinh Chu lại ra ngoài hút thuốc.

[HOÀN] BẢN NĂNG TỚI GẦN - Biển Bình TrúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ