Chương 14: Trí nhớ như nước trong chai, cứ thế tràn vào đầu anh

10K 511 30
                                    

Edit: Shining_Time95

Truyện dịch chỉ đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95

******

Hạ Khinh Chu vốn là một người không nhẫn nại, tính cách cũng không tốt.

Chút lễ phép dựa vào giáo dưỡng mới có thể khiến anh chịu đựng cô ta lâu như vậy. Và sau khi sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt hoàn toàn, anh nhấn xóa mà không chút do dự.

Bên kia vẫn kiên trì gửi thêm mấy lần.

Hiện trên thanh thông báo.

___ Em đã nói sai điều gì thì cho em xin lỗi.

___ Có thể add bạn bè lại không?

___ Anh ngầu quá, em càng thích anh hơn rồi.

___ Hạ Khinh Chu, em nhất định sẽ khiến anh thích em.

Hạ Khinh Chu trực tiếp kéo cô ta vào danh sách đen.

"Đồ thần kinh."

Nhưng không thể nào tập trung được nữa.

Khinh Chu độ Giang hải. (Con thuyền nhẹ qua sông)

Hạ Khinh Chu, Giang Uyển.

Ngay cả khi anh cố gắng hết sức để vẽ ra một ranh giới rõ ràng với cô gái đó thì vẫn có vô số dấu vết về cô ấy trong cuộc sống.

Những kí hiệu trên tờ lịch, những hình xăm trên ngực, và hai dòng tâm sự trong cuốn nhật ký.

Cái tên Giang Uyển đã thâm nhập vào cuộc sống của anh từ lâu.

Giống như một kẽ hở giữa những tảng đá trên vách đá, có hạt cây rơi vào và bén rễ.

Bạn không thể tìm thấy dấu vết nào cho đến khi nó nảy mầm.

Nhưng đợi tới khi nó lớn lên thì còn kịp không?

Còn kịp để nhổ tận gốc không?

Hạ Khinh Chu khẽ cau mày, một cảm xúc khó tả từ lồng ngực lan xuống tứ chi.

Giống như dây leo, ôm chặt trái tim anh.

Anh ôm ngực, rướn người về phía trước, toàn bộ trọng tâm dồn vào khuỷu tay đang giữ mặt bàn.

Cái cảm giác ngạt thở như sắp chết đuối đó lại tới rồi.

Như thể có thứ gì đó đang ở bên trong anh, cố gắng thoát ra khỏi lồng một cách tuyệt vọng. Đầu đau kinh khủng.

Anh hít một hơi thật sâu, nắm lấy cổ áo sơ mi, vội vàng giật từng cúc áo ra, vì dùng lực quá mạnh mà khớp xương biến thành trắng xanh, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.

Quên mất qua bao lâu thì anh mới dần hồi phục.

Dựa vào ghế một lần nữa, thở hổn hển nặng nề, nước da trắng trẻo và lạnh lẽo giờ đã ửng hồng.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Ngực anh kịch liệt nhấp nhô, áo sơ mi ướt sũng, bị giật đứt vài chiếc cúc áo, lúc này đường viền cổ áo đã hơi mở ra.

Thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy một phần các đường cơ và một nửa chữ "Giang".

Giang Uyển.

[HOÀN] BẢN NĂNG TỚI GẦN - Biển Bình TrúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ