"Cũng không có gì, chỉ là rất nhàm chán." Tiểu Miêu Miêu cũng không biết chính mình bị nhốt ở chỗ này trong bao lâu, ký ức của nàng có một chút hỗn loạn, có đôi khi bản thân nàng cũng không biết là chính mình hay là những ký ức đó có vấn đề, để đơn giản nàng liền đem tất cả vứt ra sau đầu.
Nhưng Quý Lan đau lòng a, bên trong bóng tối vô biên không có một chút ánh sáng nào, Tiểu Miêu Miêu ở chỗ này một mình, vượt qua không biết bao lâu.
Hơn nữa lúc ấy nói không chừng Tiểu Miêu Miêu còn rất nhỏ, vừa cô độc lại vừa đáng thương.
Quý Lan đau lòng khó chịu, chỉ muốn gắt gao ôm lấy người vào trong lòng ngực của mình.
Bạch Lâm còn đang tìm dược liệu, không có ở bên cạnh các nàng, Quý Lan một bên cảm thấy đau lòng Lâm Đoản Đoản, một bên lại có chút kích động, cuối cùng không thể khống chế được bản thân, cúi đầu hôn Lâm Đoản Đoản.
Tiểu Miêu Miêu giống như có một chút ngượng ngùng, nói thầm gì đó ở trong miệng, nhưng vẫn đáp lại Quý Lan, hai người hôn đến kêu vang một tiếng, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Quý Lan rất bình tĩnh, dù sao nơi này tối như vậy, cho dù xung quanh có người cũng không thể nhìn thấy được, huống chi chỉ có một người duy nhất, đó là Bạch Lâm, hiện tại còn đang bận rộn đây, nơi nào rảnh đi quản các nàng?
Như vậy liền tương đương với không ai có thể nhìn thấy.
Kỳ thật cho dù có người nhìn thấy cũng không sao, chẳng lẽ không cho người ta làm chút chuyện thẹn thùng với bạn gái của người ta sao?
Chỉ là Quý tổng trời sinh tính nội liễm, ngượng ngùng không muốn để cho người khác nhìn thấy mà thôi.
Hai người ở trong bóng tối ôm hôn thật lâu, thẳng đến khi Bạch Lâm hưng phấn cầm theo dược liệu trở về, hai người mới chịu buông đối phương ra.
"Lấy được rồi! Cảm ơn Đoản Đoản tỷ!" Bạch Lâm vui vẻ, đi lên điên cuồng vuốt mông ngựa: "Nếu đổi thành người khác. Tuyệt đối sẽ không có biện pháp nhẹ nhàng như vậy mang theo ta hái được cái này! Đoản Đoản tỷ thật sự quá trâu!"
Lâm Đoản Đoản vung tay lên: "Không đáng nhắc tới, nếu đã lấy được vậy ngươi đi trước đi, ta đưa ngươi ra ngoài, ở bên này ta còn có chút chuyện khác phải làm, lát nữa sẽ trở về."
"Được." Bạch Lâm cũng mặc kệ hai người bọn họ lưu lại làm cái gì, bởi vì đối với nàng mà nói chuyện quan trọng nhất đã được giải quyết, mà quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Sau khi tiễn Bạch Lâm đi, lúc này Lâm Đoản Đoản mới nói với bạn gái của mình: "Muốn tham quan một chút nơi ta đã ở qua thật lâu hay không? Tuy rằng nơi này không phải là nhà của ta, nhưng cũng không có gì quá khác biệt đâu."
"Được." Quý Lan vẫn còn khó chịu ở trong lòng, nắm lấy tay của bạn gái, trong lòng luôn có một loại cảm xúc chua xót trào ra.
Lâm Đoản Đoản giơ tay, toàn bộ bàn tay của nàng tản ra ánh sáng kim sắc, chiếu sáng một khoảng rộng ở dưới chân.
Như vậy Quý Lan có thể nhìn thấy những đồ vật xung quanh, không đến mức giống như người mù cái gì cũng không nhìn thấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - EDIT - HOÀN] Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu
General FictionTác phẩm : Ảnh Hậu Là Chỉ Miêu Tác giả : Tô Tửu Thể loại : Nguyên sang, Bách hợp, Cận hiện đại, Giới giải trí, Ngọt văn Thị giác tác phẩm : Lẫn nhau công Phong cách tác phẩm : Nhẹ nhàng Độ dài : 74 chương CP : Lâm Đoản Đoản x Quý Lan