Chương 86: Hồi ức

185 29 1
                                    

《~oOo~》

Ba năm trước đó....

Hôm đó cả công ty có một cuộc họp cực kì quan trọng, nó kéo dài đến 6 tiếng khiến ai cũng mệt mỏi, đặc biệt là Asean. Hôm trước đó ông bị dầm mưa một trận nên hôm nay có biểu cảm mệt mỏi. Ông bị cảm, bị khàn giọng nhưng vẫn cố thuyết trình suốt gần 5 tiếng đồng hồ. Mặc dù trước đó ba người kia có khuyên ngăn nhưng ông vẫn từ chối mà vẫn tiến hành cuộc họp mặc cho sức khỏe có đi tới đâu.

Ông sắp lại đống tài liệu của mình, mệt mỏi đứng dậy rồi cất vào trong cặp. Nhìn đi nhìn lại thì tất cả đã rời đi, đến cả Un, Eu và Nato cũng chẳng thấy đâu. Ông ho lên một tiếng rồi cũng rời phòng họp.

Mới đi xuống hành lang tầng hai của công ty, ông thấy ba người kia đang nói chuyện với một cô gái. Đó là thư kí của một nữ chủ tịch đang phát triển. Ông cũng tiến lại xem thử có chuyện gì, hình như họ đang cười nói rất vui thì phải.

- Có chuyện gì thế?

- À, nữ chủ tịch kia mời chúng tôi tới dự tiệc kết nạp đồng minh vào lúc 11 giờ trưa nay. Em có muốn đi không?
Eu vui vẻ hỏi.

- Nhưng mà thực ra cô ấy chỉ mời ba người thôi chứ không còn chỗ để thêm người nữa đâu ạ. Hôm nay cũng còn nhiều người lắm.

- Vậy à? Vậy để tôi ở nhà cho, em đi đi.
Un cười trừ.

- Không cần đâu, dù sao hôm nay tôi vẫn còn một bản hợp đồng nữa cần kí. Mấy người đi đi, tôi sẽ đi kí.
Asean thản nhiên đáp lại.

- Nhưng những chuyện này thường là chúng tôi làm mà, với cả em còn đang không được khỏe nữa.
Nato dặn dò.

Với biệt danh người cuồng công việc không phải để nói chơi. Asean cau mày, nói với chất giọng đều đều.
- Bộ tôi đi một lần cũng không được sao? Với cả tôi không có hứng thú với các buổi tiệc cho lắm.

- Công việc, công việc, lúc nào em cũng vậy. Em không thể nghỉ ngơi một chút sao? Thế này là tự hành hạ bản thân đấy.
Un đanh giọng.

- Rồi sao? Mấy người lo đi tiệc thay phần tôi luôn đi, kẻo lại muộn, bây giờ đã là 10:57 rồi đấy.
Ông nhìn đồng hồ rồi nhìn họ.

- Sao em khó chịu vậy? Chỉ là một chút công việc thôi!
Eu cau mày lớn giọng.

- Tôi thực sự không thích thái độ đó của em đâu!
Nato khó chịu.
( Người đời có câu bật nóc cũng phải suy nghĩ:v)

- Dạ tôi xin phép đi trước.
Nữ thư kí kia cúi đầu rời đi.

- Nếu mấy người thực sự khó chịu với tôi thì cứ đi đi.
Ông bình thản.

- Được! Và khi chúng tôi trở về thì tôi không muốn thấy thái độ đó và hành động kì quặc của em nữa!

[Countryhumans]Bông hoa 5 cánh của tôi. [Tạm Drop]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ