Chương 9: Nguyệt Quang

1.1K 57 16
                                    

"Cô tới chưa An?"

"Dạ chắc sắp rồi cô ơi."

Nàng nhìn sắc trời rồi nhìn lại nó, trời cũng gần tối rồi mà sao chưa thấy Minh Sa về vậy đa? Cô nói với nàng là nay sẽ qua đây mà.

"Em pha nước ấm chưa An?"

"Dạ rồi, để em kêu dì vô pha cho cô ha."

Nàng gật đầu rồi đứng dậy lấy quần áo, nàng định đợi cô về rồi hẳn tắm, nhưng đợi mãi không thấy cô, người nàng thì dễ bệnh nữa, tắm xong chắc cô cũng về đến.

Hịnh...

Vừa đi vào tắm được chút thì cô về, nghe tiếng xe thì nàng nao hết trong lòng, nàng đợi cô về mấy bữa nay rồi.

"An à, ra phụ cô cái đi em."

" Dạ."

Chú hai mở cửa cho cô vào rồi khóa cổng lại theo lời cô dặn, cô làm vậy tránh mấy mấy người không chuyện làm tới đây chơi.

Cô đỗ chiếc xe bên nhà rồi đi vào.
Một tay cầm sổ sách còn một tay cầm mấy cái bánh nàng thích mà má cô đã gói cho, trong nhà đã được thắptháp sáng bằng mấy cái đèn măng xông. Cô cũng đi lẹ vào phòng thắp sáng cái đèn trong ấy vì biết nàng sợ tối, soạn lại mấy đồ cần thiết rồi đồ dùng của nàng ngay ngắn. Vì cô biết nàng ở đâu nên cầm quần áo mà đi thẳng ra nhà tắm, cùng lúc nàng cũng đi ra.

"Chị mới tới hả! Mấy nay trông quá chừng."

Nàng chạy lại định ôm nhưng bị cô ngăn lại.

"Em đừng ôm chị, em mới tắm còn người chị dơ lắm đợi chị tắm ra cái."

Nói xong cô đi lại nhéo má nàng một cái rồi đi vô nhà tắm, thay cái bộ đồ tây nực nội ra. Cô xói một gáo nước xuống mát lạnh, mà cơ thể được thư giãn đôi chút sao một ngày dài ở tiệm. Giờ đây não cô cũng được nhẹ nhõm hơn vì đã trút xuống được nỗi lo về cha má mình.

"Chị ơii~~, xong chưa?"

"Chưa, chị mới vô mà."

Nghe nàng đợi thì cô cũng vội tắm lẹ ra, bước ra thấy nàng đứng với cây đèn dầu mà nhìn trăng.

Trăng hôm nay đẹp quá nó trong veo như tình cảm của hai cô, nhìn kĩ thì nó bị mây đen che lấp chỉ còn le lói vài chỗ. Cô nhẹ nhàng đi đến xoa đầu nàng.

"Bà cụ non, em cũng thích ngắm trăng nữa hả?"

"Em thích nhìn lắm, nhìn trăng em thấy dễ chịu."

Nghe nàng nói cô cũng nhìn lên theo. Một ánh trăng sáng nhưng lại bị che lại, như cái tình cảm mà cô dành cho nàng vậy, cô muốn thổ lộ nhưng lại sợ.

"Mây che rồi, sao em ngắm được?"

"Nhưng trăng nó sáng, có bao nhiêu mây che đi nữa thì vẫn sáng, đâu giấu được."

Nghe nàng nói cô như nhớ đến lời cha mình mà nhìn nàng, nhìn vô ánh mắt trong veo.

"Em..."

"Dạ?"

"Chị nói là nếu! Chỉ là nếu thôi nha..."

"Chuyện gì chị?"

[Duyên Gái - Huấn Văn]  Mâm Trầu Đi Với Mâm Cau.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ