"Tui lạy mấy chú mà! mấy chú tha cho má con tui đi mấy chú!!"
Con Sen nó vừa khóc rồi quỳ lại người của ông Tùng, mấy người đó nhìn nó cũng thấy tội mà không biết làm sao cho phải, tụi nó nhìn con nhỏ ngủ ngon trên tay làm cầm lòng không đặng giết đứa nhỏ.
"Làm sao giờ, thấy nó tội quá."
Một đứa trong đó nhìn qua thằng bên cạnh rồi nói, hai thằng đều thấy thương hai má con Sen, nhưng vì là người của ông Tùng, nó không giám cãi.
"Giờ vầy đi, tui tha cho má con cô đường sống nhưng má con cô không được về xứ này nữa."
Con Sen nó nghe xong thì gật đầu lia lịa mà cảm ơn hai người, bà mụ thấy nó không xu dính túi mà ôm con đi thì cũng móc mười đồng lúc tối cô đưa cho bà để mua đồ cho má con Sen ra đưa lại cho nó.
"Cô nhận đi, tiền cô hai đưa tui lo cho má con cô, giờ tui đưa lại cho cô, cô cầm rồi ẵm con đi lẹ."
Nó nhìn bà ấy rồi tủi thân mà lau nước mắt, mới sanh chưa đầy một ngày là phải ẵm con bỏ xứ đi. Nó vừa hận vừa thương mà nhìn đứa nhỏ đỏ hỏn trong lòng.
Nó hận vì ông Tùng đã ruồng bỏ má con nó, nó thương vì hoàn cảnh của cô hai nó. Hai chân và phần dưới của nó đau điếng vì mới sanh, nó cắn răng mà lê từng bước, từng bước một đi trên con đường đất.
Sau khi nghe tin con Sen nó mất tích, cô khóc sướt mướt mấy đêm liền dù cho có bao nhiêu người khuyên cũng không được, con Sen còn em ruột cô, nói đúng hơn là cô xem nó như một thứ gì đó rất quý giá, cô với nó lớn lên cùng nhau, nó có gì cũng nghĩ đến cô đầu tiên, cô bị gì thì nó cũng là người chăm, người lo cho cô nhất sau cha má, nói không oa chứ cô thương nó còn hơn thương chồng cô, nếu nó mà có chuyện gì chắc cô sống không nổi.
"Sen Ơi...Cô Lạy em...Cô van em, Em về với cô đi!"
Cô ngồi trong phòng mà gào lên từng hồi một, đến cả Tâm khóc cô cũng chẳng quan tâm đến nhiều, thằng nhỏ cũng biết thân nên cũng không quấy khóc nhiều.
"Thôi em, em đừng khóc nữa, ăn miếng cháo tịnh dưỡng..."
Bốp...
"Ăn Ăn con mẹ mày! mày hại đời tao chưa đủ hả!!! mày hại tới người tao thương!!!"
Giọng cô thét lên khiến ông Tùng chịu không nổi mà bịt hai tay lại, ông ngơ ra nhìn cô, ông vừa nghe cái gì vậy, ông vừa nghe cô nói, cô nói cô thương con Sen...
"Em nói...nói gì...?? anh...anh nghe không rõ..."
Tay ông hơi run lên mà khẽ hỏi cô, còn cô thì rừng ánh mắt thù hằng đứng lên nhìn ông.
"Đúng!! Tao thương em ấy đó, Tao lấy mày chỉ để cho cha má tao vừa lòng thôi đó, những gì tao nói với mày đều là giả dối đó, chưa một giây một phút nào tao thương mày! Tao nghĩ...khi tao nói thương mày mà chấp nhận mày làm chồng, chấp nhận mọi thứ của mày thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, tao chấp nhận ở bên cạnh em ấy như tri kỉ để bảo vệ em ấy, nhưng tao không ngờ! Không ngờ...người mày nhấm đến lại là em ấy!!"
Cô nói rồi khụy xuống ngồi tựa đầu bên giường mà khóc, còn ông Tùng thì vẫn vậy, tai ông lùng bùng đi. Cái Kây trên tay ông cũng rơi xuống đất, ông vừa nghe vợ mình nói gì, cô nói cô thương con gái sao? trên trần đời này sao có chuyện như vậy?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Duyên Gái - Huấn Văn] Mâm Trầu Đi Với Mâm Cau.
ComédieTác giả: Kim tập viết (kimtapviet) Truyện được đăng tải ở Wattap: Kimtapviet. Thanh Khuyên: 07/09/1904 Minh Sa: 25/03/1902