Một giờ trước khi bí cảnh mở cửa, đoàn người Diệp Kiều đã có mặt ở lối vào. Trên đường đi, Tiết Dư đã giải thích cho nàng biết bên trong bí cảnh có sương mù độc, nếu hít phải chúng thì đầu sẽ bị choáng. Vì để phòng tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhiều người đã chuẩn bị sẵn pháp khí ngăn cản sương mù.
Cô bé hiếu học -Diệp Kiều hỏi: "Thế chúng ta có pháp khí không?"
"Không có." Tiết Dư ăn ngay nói thật: "Trường Minh Tông không có khí tu nên không có người luyện linh khí. Nếu muốn thì đến Thành Phong Tông mua. Bọn họ có nhiều khí tu lắm."
"Rồi cứ như thế mà vào bí cảnh?" Chịu chơi vậy luôn?
Trong trí nhớ của Diệp Kiều, mỗi lần nữ chính vào bí cảnh đều được chuẩn bị một đống thiên tài địa bảo, pháp khí, đan dược. Sao đến lượt bọn họ lại "thanh liêm" thế này.
Minh Huyền không để tâm đến điều này lắm: "Muội chịu khó nín thở là xong. Không nín được thì lấy cái gì đó che mũi miệng lại. Nhưng đến lúc đánh nhau thì có chút phiền phức."
Diệp Kiều lâm vào trầm tư. Nếu là sương mù, thế chẳng phải giống sương mù vào lúc sáng sớm ở hiện đại? Nghĩ đến đó, nàng lấy một xấp vải từ túi không gian ra, dùng huyền kiếm cắt thành hình dáng khẩu trang. Không thể không khen, đường cắt dứt khoát, nhìn rất có mỹ quan.
"Đeo vào." Diệp Kiều làm thành mười mấy phần, lo trước không thừa. Nói rồi nàng ném khẩu trang cho ba người sư huynh.
Vật này có vẻ dùng được nhưng mà kiểu dáng có chút kỳ lạ. Minh Huyền cầm một cái lên, tò mò hỏi: "Tiểu sư muội, đây là cái gì vậy?"
Diệp Kiều: "Khẩu trang."
Ba người chưa từng nhìn thấy đồ vật như thế này nên cảm thấy kiểu dáng của nó rất kỳ lạ. Diệp Kiều tiên phong đeo lên trước, sau đó còn miêu tả cho bọn họ cách sử dụng khẩu trang. Trên đời này, khó khăn nào cũng có cách giải quyết. Không có linh khí thì mình dùng khẩu trang!
Sắc mặt ba người trở nên đặc sắc không tả nổi nhưng đối diện với ánh mắt sáng long lanh của sư muội nhà mình, cả ba không thể không nể mặt nàng mà đeo khẩu trang.
Sau khi cả bốn người cùng đeo khẩu trang, dọc đường đi thu hút không ít ánh mắt tò mò, đánh giá.
Ăn mặc kỳ cục, trên mặt che cái gì vậy trời!
Đứng trước lối vào bí cảnh, tông môn có tài lực, ví dụ như Nguyệt Thanh Tông, sẽ lấy pháp khí, khởi động khiên bảo vệ che chắn cho các sư huynh muội.
Nguyệt Thanh Tông có năm đệ tử chân truyền thì lần đi bí cảnh này chỉ xuất hiện ba người: Vân Thước, đệ tử thủ tịch Tống Hàn Thanh và một gương mặt không hề xa lạ - Tô Trạc.
Diệp Kiều có ấn tượng không tốt với Tô Trạc, đây là tiểu sư đệ từng đâm sau lưng nguyên chủ. Vì nàng đang mang khẩu trang nên hắn ta không nhận ra nàng.
Có vẻ như nhận ra ánh mắt thăm dò của nàng, Tô Trạc nhíu mày, theo thói quen chắn trước người Vân Thước.
Hắn thầm nghĩ, lại là một tu sĩ nữ đố kỵ tiểu sư muội. Tiểu sư muội nhà hắn vừa xinh đẹp vừa tài năng, tu sĩ nữ nào cũng ghen ghét nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
TUYỆT KỸ CỨU TÔNG MÔN - THỨC THỨ NHẤT: CHƠI XỎ LÁ
HumorTác giả: Công chúa ứ về nhà Người dịch: Thụy Vũ Ngủ một giấc, Diệp Kiều xuyên thành nhị sư tỷ hệ support tâm huyết trong một cuốn ngôn lù máu chóa. Trong cuốn ngôn lù này, tiểu sư muội gặp nạn, nhị sư tỷ che chắn; tiểu sư muội muốn thần khí, nhị sư...