Nếu hỏi Lạc Âm chấp niệm là gì, nàng sẽ không do dự trả lời chính là nữ nhân trước mắt. Đời trước, nàng làm thê tử của nàng ấy, mang trong người cốt nhục của nàng ấy, nhưng... nàng lại quá ngu xuẩn, dùng sự ngu xuẩn của mình hủy đi mọi thứ.
Chỉ duy nhất nàng giữ lại được, là hình bóng một người khắc vào xương cốt. Rồi hóa thành loại tín ngưỡng, mong mỏi ngước nhìn.
Hoa tàn rơi rụng sau mái tóc.
Ngoảnh lại người ở đây.
Hiện tại Phượng Chiêu An đứng đó, vẫn một thân bạch y như ngày trước, Lạc Âm có điểm thoảng thốt, nàng như thấy được ngày nàng ấy còn là trượng phu nàng.
Lạc Âm từ tốn tiến đến, bỏ qua đống thi thể ngổn ngang trên đất. Nàng dừng lại trước Phượng Chiêu An một bước, đúng mực thi lễ: "Thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an".
Phượng Chiêu An đuôi mắt phượng khẽ nhúc nhích, mang theo đường nét ôn nhu vô hạn. Nàng nhìn Lạc Âm, môi mỏng mềm mại khép mở, không ý vị nói: "Lạc tam tiểu thư hữu lễ rồi".
Lạc Âm cười nhẹ, tay trái vô thức vuốt vuốt viền áo tay phải, nàng nhẹ giọng: "Điện hạ thật hảo thủ pháp giết người. Bất quá, Lạc phủ đã bị phong bế. Thuộc hạ của người khó mà đột nhập được vào đây để dọn xác".
Phượng Chiêu An động tay áo, nhuyễn kiếm trên tay liền kề trên cổ Lạc Âm, hàn khí tỏa ra lạnh tanh. Nàng nửa cười nửa không, tùy tiện nói: "Ngươi ngược lại biết quá nhiều".
Lạc Âm thần sắc không vi hoảng, nàng ngước mắt nhìn Phượng Chiêu An. Một đôi đồng tử trơn bóng như hắc ngọc, hắc bạch phân minh. Như thể không cảm thấy lưỡi dao đòi mạng, kề ngay lớp da thịt ở cổ non mềm. Ánh nhìn nàng chìm vào đôi phượng mâu sắc bén, như muốn hòa tan bản thân mình vào máu thịt đối phương.
Nàng nói: "Điện hạ, bí mật của người hôm nay rất có thể bị lộ, để tiểu nữ giúp người có được không?".
Phượng Chiêu An cười nhẹ, sự chế giễu trong ánh mắt không che giấu. Hiển nhiên là không coi trọng lời của một quân quý chân yếu tay mềm. Thật không biết tự lượng sức mình.
Lạc Âm cũng biết lời nói không thắng hành động. Bèn dùng bàn tay nhiễm đầy máu lúc giết người khi nãy vuốt vuốt má bản thân, dung mạo thanh tú liền nhiễm huyết tinh đỏ sậm.
Nàng xoay qua không khí, hét lớn, ngữ khí như vạn phần khủng hoảng: "Người đâu?!!! Có thích khách!! Mau hộ giá điện hạ!!".
Tức khắc tiếng thét lớn của nàng truyền đi khắp hướng, vài đạo nhân ảnh nữa xuất hiện, bọn họ đều chính là người Lạc Âm.
Vờ rút đao gươm tấn công thi thể trên đất, tạo ra hiện trường như vừa trải qua kịch kiệt ẩu đả. Thậm chí bọn họ không tiếc dùng dao làm thương mình để giả ra vết thương vừa "thảm chiến".
Phượng Chiêu An có chút bất ngờ. Nàng gắt gao khóa chặt Lạc Âm trong đáy mắt, lần này trong mắt đã dâng lên tia không ngờ tới, hàng mi thấm một tầng ý lạnh. Nữ nhân này biết quá nhiều, còn chuẩn bị được tốt như vậy, tâm tư không tầm thường. Là địch hay là bạn đây.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][TỰ VIẾT][ABO] Nhất Cố Hoa Lạc
RomanceTác giả : Mặc Khách Tên khác: Một lần quay đầu cánh hoa rơi. Bách hợp, H văn, girllove, girlxgirl, 1x1, trọng sinh báo thù, cung đấu, chậm nhiệt, HE, abo văn, tự viết. Vắn tắt: Đây là một tiểu thụ kiếp trước bị hãm hại, lừa gạt, gây ra nhiều lỗi lầm...