chương 22- xếp cờ

5.3K 457 204
                                    

Lạc Âm thong thả từng bước tiến đến giường bệnh. Nàng vén vạt áo thêu hoa trúc đào, ngồi xuống tú đôn, tri kỉ vấn an "Tổ mẫu thân thể còn chỗ nào khồn thoải mái chăng?".

Lão phu nhân đăm đăm nhìn nàng, một lúc sau lại khàn giọng hỏi "Tất cả là ngươi tính kế ?".

Lạc Âm dường như nghe thấy chuyện cười, cười rộ lên thanh thúy, dung mạo vốn thanh tú lại nhiễm thần sắc nắng hạ ấm áp. Nhưng khi cười xong, nàng lại không phủ nhận, thành thật hỏi ngược lại "Không lẽ tổ mẫu vẫn cho rằng chuyện này trùng hợp?".

Lời ít mà ý nhiều, Lạc Âm không hề hoảng loạn mà ngả bài cùng lão phu nhân, thậm chí còn thoải mái thừa nhận độc lão phu nhân trúng phải là mình tính kế.

Lão phu nhân mắt trừng lớn nhìn Lạc Âm, nội tâm như thấy quỷ. Kẻ hạ độc thủ hại bà suýt chết giờ lại có thể đoan trang ngồi đó đối diện với bà, nghĩ như thế nào cũng thấy lạnh sống lưng. Có thể nói Lạc Âm quá xảo trá âm độc. Tặng một bát canh độc, không độc chết thì vẫn bưng gương mặt ôn hòa đến hỏi thăm. Thứ nữ này tâm tư rốt cuộc đáng sợ tới thế nào.

Lạc Âm cũng là lần đầu tiên thấy lão yêu bà này thất thố như vậy, mắt trừng lớn, mặt mày lại tái xám, vẻ bệnh trạng càng thêm một phần khủng hoảng. Nội tâm nàng khó nén một tia hả hê, kiếp trước bà ta chà đạp lăng nhục nàng, vứt nàng cho đám hạ nhân khinh khi, hiện tại chính là nhân quả luân hồi.

Sợ hãi lắm đúng không? Nhưng bao nhiêu đây vẫn chưa đủ! Nợ nần ta muốn đòi vẫn chưa đòi đủ! Từng người các ngươi, ta đều sẽ không bỏ qua một cái nào!!

Lạc Âm động tác tri kỉ sửa lại góc chăn cho lão phu nhân, ngữ khí như đang nói chuyện phiếm "Tổ mẫu a, chủ mẫu xuất thân phủ thượng thư, phủ thượng thư lại trên cơ Lạc phủ ta một bậc, nay chủ mẫu ngả bài muốn đứng ở đầu bên kia, Lạc phủ ta chính là nuôi ong tai áo rồi, phỏng chừng bị phản lúc nào không hay".

Lão phu nhân nghe xong mấp máy đôi môi tím tái, chuyện chủ mẫu Lưu thị luôn dùng nhà mẹ đẻ đè ép là chuyện trong bóng tối, chỉ vài kẻ trong cuộc mới biết, thế nào thứ nữ này lại biết được chứ? Hơn cả, ý tứ của nàng ta là gì, vừa hạ độc bà xong lại trần thuật chuyện mình hạ độc vu hại chính phòng là có tình có lý sao?

Dù là thế nào cũng không thể phủ nhận, lão phu nhân hôm nay là xích lõa bị lợi dụng trong tranh đấu!! Còn là bị lợi dụng suýt chết, bởi vậy trong mắt không giấu được uấn nộ mà trừng trừng Lạc Âm. Như thể muốn bóp chết nàng ngay vậy.

Lạc Âm mỉm cười, ý cười không đạt tới đáy mắt.

Thừa tướng gia nhiều năm trước tham ô đê điều, cùng một giuộc tham quan với phủ thượng thư. Bất quá sơ xuất bị phủ thượng thư nắm thóp, nhiều năm vẫn dùng chuyện này chèn ép. Nếu để phủ thượng thư đem bằng chứng năm xưa ra cáo trạng lên thánh thượng, Lạc phủ coi như xong. Vậy nên đó là lý do vì sao Lưu thị lộng hành, lão phu nhân cùng Lạc Khải lại phải dung túng, nhân nhượng nhiều lần như thế.

"Tổ mẫu, tôn nữ dù là tranh đấu, nhưng không phải là tranh đấu với Lưu thị hay sao? Nếu tổ mẫu đã không vừa mắt Lưu thị, không bằng cùng tôn nữ chung thuyền lật đổ ả ta đi. Chỉ cần không vọng động đến phủ thượng thư, không phải tổ mẫu nhẹ một cái gai trong mắt hay sao?"

[BHTT][TỰ VIẾT][ABO] Nhất Cố Hoa LạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ