Lạc Âm đến, không khí trong chính điện từ bói cười vui vẻ phút chốc trở thành gượng gạo dè chừng. Phần nhiều quân quý ở đây xuất thân dòng chính, luôn thầm cười nhạo thứ nữ như Lạc Âm. Bất quá, lúc trông thấy nàng, lại không tự chủ mà run sợ, không ai dám hé răng nửa lời.
Chỉ thấy Lạc Âm động tác nhẹ nhàng như chim yến, phúc thân hành lễ: "Thần tức thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn an".
Vu hậu hôm nay trùng hợp lại vận phượng bào bạch sắc, cực kỳ đối lập với phượng bào hắc sắc mà Lạc Âm đang vận. Khoa tránh khỏi bị so sánh, thoạt nhìn nàng ta càng thêm hiền thục đoan trang, mà Lạc Âm càng thêm phần hung ác thâm trầm.
Chỉ thấy Vu hậu nụ cười dịu dàng không đổi: "Trữ phi mau bình thân".
Lạc Âm tạ ân, nàng đứng thẳng, vuốt vuốt viền tay áo, như thể đang chờ đợi. Đám quân quý chung quanh liền kì quái nhìn nàng. Đã đến, cũng đã hành lễ, làm sao không lui về chỗ của mình đâu?
Lạc Âm cười khẽ, đôi mắt đen nhanha giấu dưới hàn mi thấm ra ý lạnh. Phiến môi đỏ đậm của nàng khép mở: "Dường như bản cung không được hoan nghênh cho lắm nhỉ?".
Lời nhẹ nhưng ý nặng, như một cái chùy sắt gõ vào lòng người. Lập tức chúng quân quý sắc mặt liền trắng bệch. Tất cả rối rít đứng dậy hành lễ Lạc Âm.
Cứ nghĩ có thể mượn hơi Vu hậu để ra oai với vị Trữ phi xuất thân thấp kém này. Ai mà ngờ được Trữ phi vẫn không nể mặt hoàng hậu, thản nhiên thị oai như chốn không người. Quả nhiên, sắc mặt Vu hậu hơi cứng lại.
Lạc Âm bình thản nhấc mắt một vòng. Mấy quân quý ở đây, nàng nhanh chóng nhìn ra vài kẻ quen thuộc. Bọn họ năm, bảy người thì đã là tay chân của Phượng Hinh Phúc, còn có cả thượng thư gia cùng người của Vu hậu. Đúng là có vài kẻ gấp không chịu được rồi. Muốn nắm hành tung của nữ lang quân nhà nàng? Đâu có dễ như vậy.
Chỉ thấy Lạc Âm thản nhiên phất tay bình thân, tư thái cao cao tại thượng.
Nàng vẫn đứng đó, cung bào hắc sắc lộng lẫy, phục sức hoa lệ như muốn tuyên cáo với cả thiên hạ, thân phận tôn quý của nàng, đại diện mặt mũi của đương kim Trữ quân.
Vu hậu không quá thích dáng vẻ này của Lạc Âm, như thể Lạc Âm thoát đi mọi trói buộc, đạp nát bàn cờ dưới chân, ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ. Quá kiêu căng, quá cuồng vọng. So với Vu hậu từ được giáo dưỡng đoan trang nhường nhịn từ nhỏ, chắc kjacs gì hai thái cực đối lập. Từ đó vô thức sinh ra chán ghét.
Bất quá, lớp mặt nạ từ bi quan ái của Vu hậu vẫn không lộ ra vết nứt, càng cười càng hiền hậu: "Trữ phi làm sao vậy? Lễ nghi đã xong, Trữ phi còn gì chưa hài lòng?".
Lạc Âm rũ mi nhếch môi, rõ ràng còn đang khí tràng mạnh mẽ, một cái rũ mi này đột nhiên khiến nàng có vài phần dịu dàng, yếu đuối. Nhưng sự dịu dàng nhất thời này, chỉ càng khiến người ta đè phòng rét lạnh.
Nàng bình thản hỏi, như hỏi chút chuyện nhà: "Mẫu hậu muốn thần tức thu mấy vị quân quý này làm thiếp cho điện hạ đúng không?".
Nhất thời ai ai cũng sắc mặt cứng ngắc, vừa thẹn vừa giận. Dù biết chuyện như thế, nhưng Lạc Âm nói ra quá thẳng thừng, bọn họ da mặt mỏng, đương nhiên sẽ thấy xấu hổ. Huống hồ, chen chân làm thiếp, còn bị chính thất nhìn như giun dế hay la lừa ngoài chợ. Danh môn thế gia tự cao như bọn họ đương nhiên sẽ thấy phẫn hận.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][TỰ VIẾT][ABO] Nhất Cố Hoa Lạc
RomanceTác giả : Mặc Khách Tên khác: Một lần quay đầu cánh hoa rơi. Bách hợp, H văn, girllove, girlxgirl, 1x1, trọng sinh báo thù, cung đấu, chậm nhiệt, HE, abo văn, tự viết. Vắn tắt: Đây là một tiểu thụ kiếp trước bị hãm hại, lừa gạt, gây ra nhiều lỗi lầm...