Phượng Hinh Phúc dập đầu xong lập tức đứng dậy ngay, mỗi lần trán nàng ta chạm vào mũi giày thêu của Lạc Âm, đó đều là cực độ sỉ nhục. Tôn nghiêm tước quý của nàng ta đều bị Lạc Âm hết lần này đến lần khác giẫm nát dưới chân.
Quả là quá sỉ nhục!!
Cuộc nháo hôm nay cứ vậy bị đè xuống, Lạc Âm một bộ mệt mỏi phất tay, lạnh tanh nói: "Bản cung hi vọng chuyện hoang đường như hôm nay sẽ không tái diễn lại. Mặt mũi hoàng thất đều bị các ngươi mang thành trò đùa! Bao nhiêu đây là đủ rồi, đừng ở đây quấy nhiễu thanh tịnh Tế Lăng thêm nữa!".
Tức thì triều thần đành nhìn nhau rồi lục tục ly khai. Lương tướng quân trước khi đi nhìn Lạc Âm lần cuối. Thấy nàng động nhẹ mày khói liền biết sự tình đều được sắp xếp từ trước rồi. An tâm bái lễ liền rời đi.
Phượng Hinh Phúc không cam lòng nghiến răng, sát khí như vũ bão lan tràn. Bất quá, Lạc Âm lại không thèm để tâm đến. Nàng ta đành hậm hực phất áo ly khai.
Tất cả đều rời đi rồi, Tế Lăng liền khôi phục an tĩnh vốn có. Lúc này, Lạc Âm vốn đang đứng thẳng người bỗng chốc gục xuống, sắc mặt biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ thản nhiên thong dong bỗng chốc thành tái nhợt cực độ.
Bạch Hạ cùng Bạch Thúy cấp tốc đỡ nàng, lo lắng hỏi dồn dập: "Trữ phi người làm sao rồi?! Người có khó chịu lắm không?! Người cố trụ a Trữ phi!!".
Lạc Âm sắc mặt tái nhợt dựa vào lòng Bạch Hạ, cả hô hấp cũng trở nên suy yếu vô cùng. Trang dung bung vỡ để lộ cực độ suy yếu. Môi mỏng vốn tô yên chi diễm lệ, bong tróc ra mới thấy tái nhợt không chút huyết sắc. Nàng gian nan nói: "Mau... mau đưa tiểu... điện hạ về...".
Bạch Hạ cắn môi, vành mắt đều đỏ lên. Vì điện hạ, vì an nguy tiểu hoàng tôn mà Lạc Âm mới mạo hiểm tính mạng như vậy. Thậm chí vừa sinh nở cũng gắng gượng đứng đây đối phó một đám người. Có ai biết đằng sau vẻ hoa lệ này là cực độ đau đớn thế nào?! Ai biết được nữ nhân người đời gọi thâm độc lại vì con cái mà mạo hiểm đến thế nào?!
Lạc Âm phải nói sức chịu đựng phi thường, vừa sinh nở xong có thể trụ ở đây lâu như vậy, không mất mạng là thập phần may mắn. Thậm chí nàng ấy đóng kịch cũng không ai nhận ra sơ hở, ai biết được mỗi bước chân thong dong ấy là như đi chân trần trên lưỡi đao. Ai biết đơn giản là đứng, nhưng nàng đã đau đến chết lặng.
Lớp mặt nạ giả tạo này, nàng đã đeo lên nhuần nhuyễn, không một vết rách.
Bạch Thúy thấy Lạc Âm mỗi lúc một suy yếu liền nói với Bạch Hạ: "Ngươi trước mang tiểu điện hạ về, ta cõng Trữ phi về tẩm phòng rồi sẽ gọi Vân thái y đến!".
Bạch Hạ lập tức nghe theo, đỡ Lạc Âm lên lưng Bạch Thúy xong liền hốt hoảng đi tìm tiểu hoàng nữ vừa mới chào đời không lâu. Mà chỗ giấu tiểu hoàng nữ lại chính là Tông Điện thờ phụng chư vị tiên hoàng. Đám người kia không dám vào đây lục soát, Lạc Âm liềm dám mang nữ nhi mình giấu vào đây.
Lạc Âm liệu sự như thần, nàng vừa tỉnh lại đã nhận ra sự tình không hay. Cấp tốc ngồi dậy đối phó với đám người Phượng Hinh Phúc. Sỡ dĩ bọn họ không dám vào Tông Điện là vì cố kị bài vị tổ tông còn ở đó. Nhưng còn Lạc Âm, nàng có gì để cố kị, thần tiên hay quỷ sai, nàng có gì để sợ? Bản thân nàng vốn đã chai sạn rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][TỰ VIẾT][ABO] Nhất Cố Hoa Lạc
RomanceTác giả : Mặc Khách Tên khác: Một lần quay đầu cánh hoa rơi. Bách hợp, H văn, girllove, girlxgirl, 1x1, trọng sinh báo thù, cung đấu, chậm nhiệt, HE, abo văn, tự viết. Vắn tắt: Đây là một tiểu thụ kiếp trước bị hãm hại, lừa gạt, gây ra nhiều lỗi lầm...