Bởi vì buổi chiều còn muốn đi xem những hiện trường khác, Bạch Ngọc Đường cũng không lái xe đến quán của dì Giang, hai người liền tìm một quán cơm gần đó ăn trưa. Sau buổi cơm, hai người vốn muốn tiếp tục lên đường, kết quả Triển Chiêu tự nhiên nhận được điện thoại do đại học A gọi tới, bảo trường có chuyện, bắt cậu lập tức trở về làm. Triển Chiêu cũng không phải cảnh sát, nên cậu buộc phải trở về giải quyết công việc trường giao cho, tạm thời đành rời đi.
"Không phải chuyện lớn gì đâu, tôi sẽ xử lý nhanh thôi." Triển Chiêu nhăn nhó, liếc mắt nhìn tài liệu trên xe Bạch Ngọc Đường, tiếp tục nói, "Sáng mai tôi có tiết, chiều sẽ tự mình đến đồn, không phiền anh đến đón nữa."
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Được, vậy giờ tôi đưa cậu về."
"Không cần, anh cứ tra án đi, tôi bắt xe là được."
Triển Chiêu đã nói vậy, Bạch Ngọc Đường cũng không khăng khăng nữa, nhìn Triển Chiêu lên xe rồi anh mới quay đầu về xe của mình. Bốn hiện trường khác đều ở ngoại ô, nhưng dĩ nhiên so với nơi đầu tiên thì vắng vẻ hơn một chút, lúc Bạch Ngọc Đường quét xong toàn bộ 4 nơi còn lại, đường phố đã rực rỡ đèn đường, điểm chút ánh sao đêm. Anh chậm rãi lái xe vào thành phố, so với lúc ban sáng rời đi, điện thoại trong tay Bạch Ngọc Đường lại có thêm nhiều hình của hiện trường, hơn nữa còn có đống tài liệu cục từ giao thôngdo Triệu Hổ gửi sang. Một ngày nữa lại trôi qua, khoảng cách một tuần lễ lại càng lúc càng gần, áp lực này càng làm thể chất và tinh thần của Bạch Ngọc Đường thêm mệt mỏi.
Buổi sáng ở hiện trường đầu tiên, biểu hiện của Triển Chiêu đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Bạch Ngọc Đường. Mặc dù trong hai người, chỉ có Bạch Ngọc Đường mới là cảnh sát có tư cách điều tra vụ án, nhưng sáng nay, dường như tất cả mọi việc đều để Triển Chiêu chỉ đạo. Tuy lời của Triển Chiêu vẫn chưa được chứng thực, nhưng không hiểu sao, Bạch Ngọc Đường luôn cảm thấy, anh lúc nào cũng không tự chủ được mà tin tưởng vào lời nói của Triển Chiêu. Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tâm lý học ư? Không đúng, theo trực giác, Bạch Ngọc Đường vẫn không đồng ý với tác dụng của tâm lý học. Cứ xem như trên thế giới có một loại người, mà bản năng của họ là có thể dùng tâm lý để đến gần những tên giết người biến thái đi, bọn họ cùng tội phạm rất giống nhau, nhưng, bản thân bọn họ cũng không phải tội phạm. Mà Triển Chiêu có lẽ chính là loại người như thế. Nhớ lại buổi sáng ở hiện trường, lúc nhìn Triển Chiêu đem mình đặt vào vị trí hung thủ, lộ ra vẻ mặt kích động, Bạch Ngọc Đường không khỏi run lên, kinh khủng, xúc động hay phải nói cực kỳ quyến rũ. Tóm lại là một loại cảm xúc khá phức tạp, khiến Bạch Ngọc Đường không cách nào nói rõ.
Thông thường, thời gian này là lúc xử lý vụ án, Triển Chiêu còn có thể giữ vững lịch trình của mình, nhưng Bạch Ngọc Đường lại không có may mắn như vậy, anh vội vàng đạp cần, dưới ánh trăng chạy về đồn cảnh sát.
Vừa tiến vào phòng làm việc, Bạch Ngọc Đường hơi nhăn mặt, người đã đến đủ. Ném điện thoại của mình cho Công Tôn Sách, để anh lưu hết hình ảnh hiện trường trong đó vào máy tính, Bạch Ngọc Đường quay về phía Triệu Hổ, khẽ mỉm cười, "Tiểu Triệu, làm không tệ nha, cả một năm tài liệu tai nạn giao thông, tra nhanh như vậy thật làm khó cậu rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổ Trọng Án
HorrorTác giả: Yên Thủy Tinh Nguồn: https://xiaotakara.wordpress.com/to-trong-an/ Tình trạng : Hoàn, 171 chương (Phiên ngoại dài 8 - 9 chương) Diễn viên chính : Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường Diễn viên phụ : Bao Chửng, Công Tôn Sách, Triển Huy, Bạch Cẩm Đ...