Chap 5

50 2 0
                                    

Triển Chiêu sau khi bị Bạch Ngọc Đường kéo lên xe vẫn cúi đầu xem tài liệu, trên xe thật yên tĩnh, Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa tò mò, không biết đội trưởng cho Triển Chiêu xem cái tài liệu gì, mà cậu ta xem chăm chú như vậy. Bạch Ngọc Đường đoán, có lẽ cậu nhóc này còn không chú ý đến cả sự xuất hiện của Bàng Tiểu Điệp nữa. Có điều, tuy Bạch Ngọc Đường tò mò, nhưng cũng không đến quấy rầy Triển Chiêu, chỉ yên lặng lái xe, đến mục tiêu của mình rồi, mới dừng xe lại. Đại khải hơn 10 phút sau, lúc Triển Chiêu tỉnh lại rồi mới phát hiện, thì ra cậu đã xuống xe, bị Bạch Ngọc Đường lôi vào quán. Quán này nhìn qua có chút quen quen, hình như trước kia đã từng tới.

"Cuối cùng cũng tỉnh?" Bạch Ngọc Đường híp mắt cười với Triển Chiêu, "Bộ dạng của cậu hiện giờ nhìn cũng không tệ, lúc nhỏ hẳn là rất đáng yêu đi?"

Phát hiện Triển Chiêu còn ngơ ngơ như không hiểu mình nói gì, Bạch Ngọc Đường híp mắt cười nói tiếp, "Xem cách cư xử của cậu bây giờ, hồi bé không bị người ta kéo đi thật đúng là quá may mắn, tôi bây giờ mới hiểu Triển đại ca ngày đó cực khổ thế nào."

Triển Chiêu nghe hiểu, Bạch Ngọc Đường đang giễu cậu. . Vì thế, Triển Chiêu không vui nhíu mày một cái, đặt đống tài liệu thật dày xuống bàn, sau đó nghiêm túc nhìn Bạch Ngọc Đường, không vui hỏi, "Anh lôi tôi đi khỏi hiện trường làm gì? Tôi còn chuyện quan trọng phải làm đây!"

"Quan trọng hơn nữa cũng phải ăn cơm, từ tối qua tới giờ bụng cậu chắc cũng chẳng có gì, đúng lúc tôi đang đói, cho nên dẫn cậu đi ăn một chút." Đương nhiên, tiện đường né luôn cái cô kí giả khó dây dưa kia.

"À." Nghe Bạch Ngọc Đường nhắc nhở, Triển Chiêu cũng cảm thấy bụng hơi đói rồi, vì thế xem như đã chấp nhận hành động của Bạch Ngọc Đường.

"Vừa nãy ở trên xe tôi đã muốn hỏi cậu rồi, xem cái gì mà xuất thần đến thế." Bạch Ngọc Đường rót cho Triển Chiêu ly trà, im lặng nhìn tập tài liệu kia một cái.

Triển Chiêu cầm tài liệu lên, hào phóng đưa cho Bạch Ngọc Đường, giải thích, "Đây là báo cáo kết quả kiểm nghiệm những mảnh bom vụn còn sót lại nơi hiện trường của ba vụ nổ bom kia, tối qua xuống máy bay có chạy qua Tổ trọng án trước, đội trưởng Bao nói tài liệu có được trước mắt chỉ được nhiêu đây. Vì thời gian cần kíp nên lúc đó chưa rảnh để nói, tôi nghĩ anh ấy muốn để tôi xem kỹ mấy tài liệu này một chút, cho nên nhờ người ta chỉnh sửa nguyên lý sử dụng bom cùng thiết bị kích hoạt của hung thủ cho tôi."

Bạch Ngọc Đường cầm tài liệu, tùy ý lật vài cái, thuận miệng nói, "Là tạc đạn C4 bình thường, cơ chế kích hoạt là kích thích thủy ngân."

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường, cậu không nghĩ rằng thứ mình xem cả lúc lâu mới hiểu, Bạch Ngọc Đường chỉ nhìn vài cái đã hiểu rõ, sớm biết vậy đã không xem, trực tiếp hỏi anh ta là được rồi.

"Được lắm, mắt nhìn không tệ." Triển Chiêu thành thật khen, "Cái này đội trưởng Bao còn phải nhờ chuyên gia của đại học A mới kết luận được đó."

Bạch Ngọc Đường cười cười, tuy trong lòng có chút đắc ý, nhưng ngoài mặt cũng không cho Triển Chiêu nhìn ra, "Cũng có chút nghiên cứu, đội trưởng Bao sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát chỉ làm công việc cảnh sát thông thường, ổng cũng chưa từng nhận án nổ bom nào cả. Mà tôi." Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ mình, bất đắc dĩ cười, "Tôi cũng làm đặc cảnh tới mấy năm, gặp được rất nhiều phần tử khủng bố điên cuồng, phá bom là chuyện thường, mẹo vặt loại này, tôi thấy nhiều rồi."

Tổ Trọng ÁnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ