Trận ồn ào tối hôm đó cuối cùng chấm dứt trong sự yên lặng của Bạch Ngọc Đường, anh cuối cùng cũng không thể lên máy bay trở về thành phố D. Tối đó, việc đầu tiên anh ta làm khi thức trắng đêm là gọi điện cho Bao Chửng để nắm giữ tình hình, lại cầm tài liệu Công Tôn Sách mang tới xem hết mấy tiếng, cuối cùng, anh mở tivi, liên tục đổi kênh khác nhau, chỉ để đuổi theo tin tức liên quan tới vụ án chỉ xuất hiện mỗi hai phút.
Bạch Ngọc Đường không biết, tối đó Triển Chiêu cũng không ngủ. Cậu nằm trong phòng mình ở lầu hai, cũng đang ôm tài liệu Công Tôn Sách gửi tới, vừa xem vừa mường tượng từng chi tiết liên quan tới tên Bá tước này. Mặc dù tình hình cậu biết không nhiều, nhưng lại ý thức được rằng, ít nhất tới ngày mai, cậu sẽ nhất định phải cùng Bạch Ngọc Đường trở lại thành phố D, tập trung vào quá trình phá án. Đối với chướng ngại Bạch Ngọc Đường không cách nào vượt qua là tâm kết với Bá Tước, muốn bỏ, chỉ có thể tự hủy nó đi!
Căn cứ vào kinh nghiệm có được từ trước, loại người giống như Bá Tước bình thường sẽ luôn có kế hoạch gây án, một khi bắt đầu, sẽ không dễ dàng dừng lại. Khiến thời gian của họ có thể nói là tranh giành từng phút, Triển Chiêu một khắc cũng không dám trì hoãn. Thật ra ý tưởng của Bạch Ngọc Đường cũng có chỗ hợp lý, bây giờ cần nhất là quay lại thành phố D. Nếu như không phải Triển Chiêu bị trạng thái bùng nổ của anh ngày hôm qua dọa sợ, có lẽ bây giờ họ đã đang ở trong phòng làm việc của tổ Trọng án rồi. Ai, bất tri bất giác liền nghĩ tới tình hình hôm qua, Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục vùi đầu xem tài liệu.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, Triển Chiêu đã xoa xoa cặp mắt đau nhức, thở ra một hơi thật dài. Vuốt bả vai đau nhức, cậu bước tới phòng tắm, tát nước lạnh lên mặt, cưỡng bách mình lên tinh thần. Lúc soi gương cậu cố ý quan sát chỗ bị Bạch Ngọc Đường siết bị thương ngày hôm qua. Da Triển Chiêu rất trắng, vết thương đã chuyển từ tím sang xanh đen, dưới màu da trắng, nhìn qua rất đáng sợ.
Triển Chiêu cười khổ cong miệng, từ khi nhận được tin tức đáng sợ đó tới nay, hàng loạt sự kiện tiếp nối nhau làm cả người Triển Chiêu mệt mỏi. Quan hệ giữa cậu với Bạch Ngọc Đường giống như từ đầu đã toàn là chuyện bất lợi. Trước lúc Bạch Ngọc Đường chưa tỏ tình, hai người cứ mãi gây sự với nhau, sau đó lần đầu tiền ngồi chung xe buýt, lại vẫn gặp phải nguy hiểm như thế. Bạch Ngọc Đường bị một súng, rốt cuộc đã có thể tỏ tình thành công. Nhưng sau khi được tỏ tình rồi, Triển Chiêu lại khó hiểu không biết Bạch Ngọc Đường rốt cuộc thích cậu chỗ nào. Sau đó Triển Chiêu nghĩ thông, hai người họ vất vả lắm mới có cơ hội thân mật, kết quả xe vừa xong lại bị lửa đốt. Bây giờ khi tâm ý tương thông, lại nhảy ra một Bá Tước chết rồi sống lại.
Triển Chiêu chăm chú nhìn vào bộ dáng thâm quầng trên tấm gương phòng tắm, dáng vẻ mặt mũi mệt mỏi đó, thật đúng là chật vật. Một năm gần đây, đơn giản đã đem toàn bộ những chuyện 20 năm trước chưa hề trải qua ôn lại một lần. Cứ tiếp tục thế này không biết có bị già trước tuổi không? Triển Chiêu bĩu môi, bất đắc dĩ cười.
"Vân Thu Trạch, ngươi rốt cuộc là người thế nào?" Triển Chiêu nhìn bản thân trong gương, bất giác lẩm bẩm. "Ngươi hành hạ Bạch Ngọc Đường ba năm, cũng nên kết thúc. Bây giờ có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ anh ấy, xem như ngươi có sống lại từ trong địa ngục, ta cũng sẽ đem ngươi trở lại! Chúng ta cứ chờ đấy!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổ Trọng Án
TerrorTác giả: Yên Thủy Tinh Nguồn: https://xiaotakara.wordpress.com/to-trong-an/ Tình trạng : Hoàn, 171 chương (Phiên ngoại dài 8 - 9 chương) Diễn viên chính : Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường Diễn viên phụ : Bao Chửng, Công Tôn Sách, Triển Huy, Bạch Cẩm Đ...
