"Thật ra..." Triển Chiêu cẩn thận nghiên cứu biểu lộ trên mặt Bạch Ngọc Đường, chỉ sợ nói sai một câu, đối phương sẽ lại tức giận chạy mất.
Dáng vẻ thận trọng của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, bất quá anh cũng không vì vậy mà làm dịu lại vẻ mặt. Ngược lại, anh tiếp tục hù dọa Triển Chiêu, trầm mặt chăm chăm nhìn gò má hồng cùng ánh mắt đầy nước của Triển Chiêu, chờ cậu giải thích.
Triển Chiêu nhắm mắt chịu đựng sự dồn ép của Bạch Ngọc Đường, "Thật ra từ khi chúng ta nhận điện thoại của Tô Hồng sau, tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi."
"Sớm như vậy?" Bạch Ngọc Đường hơi giật mình, "Ý em là, trước cả khi chúng ta rời khỏi hải đảo sao?"
Triển Chiêu gật đầu, "Đúng. Ngay cái đêm chúng ta biết được chuyện đánh bom xảy ra, tôi với Bao đại ca đã trao đổi xong hết tất cả chi tiết vụ án, lại bắt chéo so sánh vụ án này với những vụ án của Bá tước trước đó, liền nảy sinh ra bước đầu nghi ngờ.
"Bắt chéo so sánh..." Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, anh không nhịn được quan sát Triển Chiêu từ trên xuống dưới mấy lần, chân mày đột nhiên nhíu lại, "Tiểu tử, em nói thật cho anh, có phải em vẫn luôn lén anh điều tra án cũ của Bá tước không hả?"
"Tôi không có lén anh, chỉ là không có nói cho anh biết thôi." Triển Chiêu có chút chột dạ, lại giả vờ chính trực, chăm chú nhìn chân mày nhíu chặt của Bạch Ngọc Đường, thẳng thắn nói, "Anh lại không hỏi tôi, nếu anh hỏi tôi nhất định sẽ cho anh biết, thật."
Nhìn bộ dáng cứng cổ, đỏ mặt, trợn to mắt này của Triển Chiêu, làm Bạch Ngọc Đường tức cũng không được, mắng cũng không được, chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt nhìn cậu.
"Được rồi, cái này lát nữa lại nói. Em nói tiếp nghi ngờ của mình đi."
"Ồ." Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, vội nói, "Là thế này. Ban đầu tôi chỉ cảm thấy vụ đánh bom mới xảy ra này có một chút khác biệt với vụ án cũ của Bá tước trên vài chi tiết. Những khác biệt đó quá nhỏ, không lấy làm bằng chứng được, nhưng cuối cùng tôi vẫn có cảm giác người này không phải là Bá tước. Sau đó trở lại thành phố D, nghe về tính tình của Bá tước do Tô Hồng cung cấp cùng với những tài liệu cặn kẽ về vụ án cũ kia, dĩ nhiên có thể chứng thực những nghi ngờ này."
"Cũng từ lúc đó, em mới bắt đầu làm hồ sơ viết thứ hai."
"Đúng." Triển Chiêu nhìn khuôn mặt vô tình của Bạch Ngọc Đường, không nhịn được nở nụ cười. "Ngọc Đường, thật ra tôi cũng chỉ muốn sau khi hoàn toàn xác định được chuyện này mới cho anh biết."
"Hừm." Bạch Ngọc Đường không lạnh không nóng hừ một tiếng, liếc Triển Chiêu một cái, "Vậy tại sao khi em xác định rồi, cả đội trưởng lẫn khoa trưởng đều biết, mà anh lại phải xếp hàng sau bọn họ?"
Triển Chiêu há miệng, muốn giải thích, lại phát hiện hết vốn từ. Bạch Ngọc Đường không sai, cậu thực sự không có cách giải thích vì sao Bạch Ngọc Đường phải xếp sau Bao Chửng với Công Tôn Sách. Thật ra cậu có thể giải thích rằng, đương nhiên là do cậu không dám tiết lộ phần hồ sơ này với Bạch Ngọc Đường. Cậu không tin Bạch Ngọc Đường sẽ tiếp nhận phán đoán của mình, cũng không tin một người mấy lần trước đã mất đi bình tĩnh như Bạch Ngọc Đường có thể thản nhiên đối mặt với sự thật Bá Tước không sống lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổ Trọng Án
Kinh dịTác giả: Yên Thủy Tinh Nguồn: https://xiaotakara.wordpress.com/to-trong-an/ Tình trạng : Hoàn, 171 chương (Phiên ngoại dài 8 - 9 chương) Diễn viên chính : Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường Diễn viên phụ : Bao Chửng, Công Tôn Sách, Triển Huy, Bạch Cẩm Đ...
