Lá cây khẽ động, làm như muốn trốn thoát ngón tay nàng.
Địch Vong Ưu mặt mày quạnh quẽ, nới lỏng ngón tay: "Vì sao phải khăng khăng theo ta rời tông."
Vấn đề lại lặp lại một lần.
Lá cây không còn đau, Tịch Chu thở phào, sau đó bắt đầu phát sầu, vì cái gì muốn khăng khăng rời tông, đương nhiên là bởi vì nàng chưa từng đi ra ngoài a, nhưng cái lý do này nghe không quá đáng tin.
Hay cứ nói mình là người hiện đại, không thể hiểu được xuyên đến nơi này?
Tựa hồ càng không đáng tin, nói không chừng Đại sư tỷ còn muốn nàng giải thích hiện đại là có ý tứ gì, xuyên qua là có ý tứ gì.
Tịch Chu bối rối, nên giải thích thế nào đây?
Địch Vong Ưu thấy cỏ mộng có vẻ còn muốn ngoan cố chống cự. Nàng nhẹ nhíu mày, từ nhẫn trữ vật lấy ra bội kiếm, đứng ở trước chậu hoa.
Tịch Chu nhìn trường kiếm đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong đầu hoảng hốt, lá cây đi theo run run, đây là ý gì....
"Nếu không thành thật trả lời......" Địch Vong Ưu chỉ nói nửa câu, ngữ điệu thong thả mang theo rõ ràng cảnh cáo.
Tịch Chu hít hà một hơi, lập tức cúi đầu chấm mực, vội vàng viết: Tu ngàn năm mới cùng chăn gối a!
Địch Vong Ưu nhìn chữ trên giấy, đáy mắt lạnh lùng, yên lặng rút kiếm, xem ra là gàn bướng hồ đồ.
Tịch Chu trong lòng cả kinh, cúi đầu cuồng viết: Một đêm thê thê trăm ngày ân a!
Địch Vong Ưu hô hấp gần như không thể phát hiện mà run một chút: "Mặt dày vô -- sỉ."
Tịch Chu điên cuồng lắc đầu, mực trên lá cây bắn khắp nơi, văng trúng áo trắng của Địch Vong Ưu cùng gò má trắng nõn của nàng......
Cả gian phòng nháy mắt như bị dừng hình ảnh, chỉ có sắc mặt Địch Vong Ưu càng ngày càng lạnh, tựa nhiễm sương tuyết.
Tịch Chu đứng thẳng bất động, một cử động cũng không dám, này thật là sai lầm, nàng không phải cố ý......
Thật lâu sau, Địch Vong Ưu đứng lên, xoay người đi vào phòng trong, suốt một ngày cũng chưa ra tới.
Tịch Chu nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng lo sợ bất an, rất giống tội nhân đang chờ đợi tuyên án.
Nàng bất quá chỉ là không cẩn thận quăng vài giọt mực nước, làm sao cảm giác như phạm vào tội ngập trời, chẳng lẽ Đại sư tỷ có nghiêm trọng thói ở sạch?
Địch Vong Ưu có thói ở sạch hay không thì không biết, nhưng Tịch Chu bị trở thành không khí là thật sự.
Sáng sớm hôm sau, Tịch Chu chăm chú nhìn người đi tới trước bàn, lá cây quơ quơ: Đại sư tỷ, buổi sáng tốt lành a, ngươi lần này ra cửa rốt cuộc mang ta theo hay không a.
Ánh mắt đông lạnh, Địch Vong Ưu làm như cái gì cũng chưa nhìn đến, đi ra ngoài.
Đợi đến lúc chạng vạng, Tịch Chu thấy người đẩy cửa trở về, vội lay động lá cây hướng tờ giấy bên cạnh chấm chấm: Đại sư tỷ xem nơi này a, xem nơi này......