76. Huỷ bỏ tỷ thí

1.1K 110 5
                                    

Tịch Chu nhất thời ngẩn ra, ngỗ nghịch bất hiếu, đây gần như là bốn chữ mà nàng nghe qua nhiều nhất từ miệng cha mẹ.

"Chu Chu, ta muốn cùng mẫu hậu ngươi bế quan, ngươi tu luyện cho tốt, nhất định phải nghe lời, chớ có làm người ngỗ nghịch bất hiếu."

"Chu Chu, mẫu hậu cũng muốn ở cạnh ngươi, cho nên mới cần phải bế quan, đợi đột phá xong rồi mới có thể ở cạnh ngươi càng dài lâu, ngươi nhất định phải ngoan, chớ có ngỗ nghịch bất hiếu."

"Chu Chu...... Chớ có ngỗ nghịch bất hiếu."

Phụ vương cùng mẫu hậu cứ như sợ nàng không nghe lời, trong thời gian ở chung ngắn ngủi, thường xuyên treo bốn chữ này ở bên miệng.

Nhưng dựa vào cái gì chứ?

Bọn họ không có bồi nàng lớn lên, không có tư cách dạy nàng làm người, bỏ mặc nàng hoang dại trưởng thành rồi lại đối nàng có rất nhiều bất mãn.

Ánh mắt Tịch Chu phức tạp nhìn về phía cha mẹ, khi còn nhỏ nàng luôn muốn cùng cha mẹ ở bên nhau, lại cầu mà không được.

Hiện giờ lớn lên, thật sự cùng cha mẹ ở bên nhau sinh sống, nàng lại phát hiện kỳ thật thời điểm cha mẹ bế quan, nàng một mình một người mới là tự tại nhất.

Nàng sẽ không bởi vì dáng ngồi tuỳ ý mà nghênh đón mẫu hậu nhíu mày.

Nàng sẽ không bởi vì thích ăn thịt mà cứ nghe phụ vương trách cứ ' không được ăn '.

Giống như dù có thế nào thì phụ vương cùng mẫu hậu đều cảm thấy nàng không đủ ưu tú, không đủ ưu nhã hào phóng, không đủ làm một nữ nhi hoàn mỹ.

Cho nên nàng giống một con rối gỗ bị giật dây, đem ý nghĩ chân thật đè ở đáy lòng, hoàn toàn quên đi chính mình khát cầu, chỉ vì làm phụ vương cùng mẫu hậu vừa lòng.

Nhưng cuộc sống như thế quá áp lực, áp lực đến mức nàng muốn chạy trốn.

Nghĩ vậy, Tịch Chu bừng tỉnh, đại khái là bởi vì chính mình quá muốn rời đi, nên mới tương ngộ Đại sư tỷ ở kiếp trước.

"Phụ vương, ta chỉ là muốn cùng người mình thích ở bên nhau, như vậy là ngỗ nghịch bất hiếu sao?"

Hồ Vương sửng sốt, làm như không nghĩ tới Tịch Chu sẽ hỏi lại, ngay sau đó hắn càng tức giận: "Hỗn láo, đây là giáo dưỡng của ngươi sao? Ai dạy ngươi nói chuyện với cha mẹ như vậy."

Ngực cứng lại, đáy lòng dâng lên kích động, như là thời kỳ phản nghịch tới muộn, Tịch Chu hít sâu một hơi, nói: "Không ai dạy ta, ta đó là như vậy lớn lên."

Ngữ khí bình tĩnh, tựa hồ đây chỉ là chuyện thường thôi.

Hồ Vương nắm quyền, làm bộ muốn động thủ, bị Vương hậu nhẹ nhàng ngăn lại.

"Chu Chu, ngươi là đang oán phụ vương, oán mẫu hậu sao? Chúng ta bế quan tu luyện là vì cái gì, còn không phải là vì có nhiều thời gian ở cùng ngươi, bảo hộ ngươi hay sao. Ngươi nhìn xem hài tử trong Hồ tộc chúng ta, có ai mà không như vậy lớn lên, ngươi quá làm chúng ta thất vọng rồi."

Vương hậu vẻ mặt khổ sở, bởi vì nữ nhi không hiểu mà cảm thấy đau lòng.

Tịch Chu cúi đầu, trầm mặc một hồi mới ngẩng đầu nhàn nhạt nói: "Ta không oán các ngươi, nhưng ở chuyện lập khế ước, ta muốn chính mình làm chủ, ta không muốn cùng người mà mình không thích, không muốn cưỡng bách chính mình tạm chấp nhận cả đời."

Xuyên Thành Một Cây CỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ