Ánh nến nhảy lên một chút, trong phòng quang ảnh đi theo quơ quơ.
Tịch Chu giơ tay, ngón tay mảnh dài dừng ở bên môi Địch Vong Ưu, nhẹ xoa.
Đôi môi nhấp chặt hơi hơi mở ra, hai tròng mắt đầy nước, làm con người vốn dĩ lạnh như băng có vẻ có chút nhu nhược đáng thương.
Ngực Tịch Chu nóng lên, tầm mắt lạc hướng phòng ngủ, tiểu Tinh Hồi ở bên trong đang ngủ ngon lành.
Nàng lấy ra ngón tay: "Không bằng, đi phòng nhỏ cách vách?"
"Được." Địch Vong Ưu gật đầu đáp ứng.
Tuy rằng đáy lòng nghi hoặc vì sao không thể nói ở chỗ này mà phải đi phòng nhỏ, nhưng nàng không có hỏi nhiều, bởi vì nàng giờ phút này thật rất muốn biết ở trong mắt người này, các nàng là loại quan hệ gì......
Tịch Chu thấy nàng đồng ý, đôi mắt thoáng chốc sáng lên, nàng dắt tay Địch Vong Ưu, lập tức đi hướng cách vách.
Bước đi vội vàng.
Phòng nhỏ được Quan Lan thu dọn thật sự sạch sẽ, trên giường không dính bụi.
Đóng lại cửa phòng, đốt lên ánh nến.
Địch Vong Ưu liền bị Tịch Chu ôm vào trong ngực.
Ngón tay nàng co lại một chút, thuận theo mà leo lên sau eo Tịch Chu.
Tịch Chu giơ một bàn tay nâng cằm nàng, để sát vào......
Môi răng chạm vào, câu chữ mơ hồ nói: "Chúng ta là loại quan hệ này."
Loại quan hệ - ta muốn ngươi, chỉ cần ngươi, như thế nào cũng không đủ.
Địch Vong Ưu nghĩ nghĩ, loại quan hệ này......
Nàng đột nhiên đẩy ra Tịch Chu, ánh mắt ảm đạm, như là ngôi sao bị người xoa đến dập nát, ném vào lòng sông, mất đi ánh sáng.
"Ta mệt mỏi, đi về trước nghỉ tạm."
Nàng không cần chỉ là loại quan hệ này, nàng muốn chính là một loại quan hệ khác.
Tịch Chu nhìn bộ dáng Địch Vong Ưu, ngực hơi hơi căng thẳng, ở thời điểm đối phương xoay người phải đi, nàng đem người kéo vào trong ngực.
Địch Vong Ưu hô hấp trầm xuống, vận chuyển linh lực, dễ như trở bàn tay mà tránh thoát.
Tịch Chu tức khắc bị linh lực chấn đến cánh tay tê dại.
Địch Vong Ưu lạnh lùng nhìn nàng, xoay người sang chỗ khác.
"Đại sư tỷ, ngươi đã đồng ý muốn thử thử một lần." Tịch Chu vươn cánh tay ngăn cản, lần này ngay cả góc áo cũng chưa đụng tới.
Nàng nắm lại đôi tay bởi vì linh lực ngăn cản mà có chút phát đau, đương khi Địch Vong Ưu muốn ra cửa, nàng đề khí ngưng thần.
Cây cỏ mộng từ trên cổ tay trái rút ra, làm Địch Vong Ưu thoáng dừng lại động tác mở cửa.
Tiếp theo nháy mắt, nàng cảm giác cổ chân căng thẳng, hai chân bị gắt gao trói buộc.
Địch Vong Ưu khẽ biến sắc, cúi đầu, lạnh giọng trách mắng: "Buông ra."
Thân cây cỏ thật dài phiếm ánh sáng màu tím nhạt, phảng phất ở trong nháy mắt kéo dài thêm rất nhiều, lại vây quanh triền một vòng nơi cổ chân nàng.