Trong phòng yên tĩnh một cách quỷ dị.
Trên mặt Tiểu Hành Hoa chói lọi viết: Ta không tin.
Công chúa bị Vong Ưu tiên tử ném lên núi ngay trong đêm, còn quất một roi, ai tin?
Tịch Chu nhìn chằm chằm biểu tình Tiểu Hành Hoa, tức khắc sinh ra một loại cảm giác nghẹn khuất vì không được tin tưởng, nàng buồn bã nói: "Thời điểm bản công chúa mới vừa bám vào thân cỏ, có một con hồ ly đui mù đuổi theo suốt một đường, còn tuyên bố muốn đem ta phơi lên củi lửa."
Đều nói quân tử báo thù mười năm không muộn, đêm nay nàng phải báo thù!
Nha đầu hư, còn dám không tin nàng, muốn tìm đánh sao.
Nghe Tịch Chu ngầm có ý uy hiếp, Tiểu Hành Hoa mắt hạt châu vừa chuyển, thái độ lập tức thay đổi: "Cái gì nha, Vong Ưu tiên tử thật quá đáng, đều đã song tu cùng công chúa ngươi, như thế nào có thể trở mặt không nhận người nha, thật quá đáng, quá ác liệt, không thể tha thứ!"
Cảm giác ánh mắt công chúa quá nguy hiểm, làm nàng sinh ra một loại bản năng xu lợi tị hại.
Lúc này sao mà dám hoài nghi tính chân thật trong lời nói của công chúa?
Làm một tiểu tỷ muội đủ tư cách, hẳn là kiên định bất di mà tin tưởng công chúa, hơn nữa còn phải ủng hộ công chúa.
Không sai, lời này tuyệt đối xuất phát từ thiệt tình.
Khoé miệng Tịch Chu giật giật, "Đi ra ngoài ngắm trăng cả đêm đi, không được vào phòng."
Nha đầu đáng giận, còn dám nói xấu Đại sư tỷ?!
Nói xấu Đại sư tỷ, chỉ có nàng mới có thể nói.
Đi ngắm trăng đi!
Tiểu Hành Hoa bĩu bĩu môi, lắp bắp mà đi ra ngoài, tâm tư công chúa quá khó đoán, nàng đã phản bội lòng mình mà nói chuyện, như thế nào vẫn là bị phạt, haizz, làm hồ ly thật khó.
Tịch Chu nhìn người đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng, tinh thần có chút mất tập trung.
Tại sao Đại sư tỷ giận dữ đến vậy a, lòng dạ nữ nhân, thật là khó hiểu.
Không đúng, nàng cũng là nữ nhân, nàng rất là dễ hiểu nha.
Nàng yên lặng thở dài, nỗi lòng nhất thời mờ mịt, bây giờ làm sao đây?
Không nhận được nữ nhi, chuyện đạo lữ cũng không tiến triển, quá khó khăn.
Đêm thu sâu dần, Tịch Chu lại trằn trọc khó ngủ, vẫn luôn mở mắt phát ngốc đến hừng đông mới chống không được buồn ngủ nhắm mắt lại.
Kết quả mới tiến vào mộng đẹp, cửa phòng đã bị ' thịch thịch thịch ' gõ vang lên.
"Công chúa, công chúa mau tỉnh lại, đại hỉ a."
Bên ngoài vang lên thanh âm cực kỳ có lực xuyên thấu của Tiểu Hành Hoa, ồn đến não Tịch Chu phát đau.
Nàng thề, lần này nhất định phải đánh ngất xỉu nha đầu này.
Không đợi nàng mở cửa, Tiểu Hành Hoa kế tiếp nói làm Tịch Chu nháy mắt thanh tỉnh.
"Vương thượng cùng Vương hậu xuất quan, Vương hậu đột phá đến Nguyên Anh kỳ."