Phùng Quý suy nghĩ một lát, từ từ kể: "Hồi gia chủ, năm ngoái huynh trưởng Dương nương tử là Dương Duyên vì cứu Tam lang trên chiến trường mà phải bỏ mạng, chỉ lưu lại mỗi một muội muội là Dương nương tử. Tam lang cảm kích hắn xả thân cứu giúp nên mới dốc lòng dò la, sau đó đích thân đến Văn Thủy đón Dương nương tử vào phủ."
"Thời điểm đó gia chủ đang ra bắc chống lại Hề tộc, sau khi khải hoàn hồi triều thì đi thẳng về Tấn Châu, mấy tháng nay không thường xuyên trở về, đương nhiên không biết rõ việc này. Lại nói, Dương nương tử đích thực là một kỳ nữ, thường ngày dù được Thái phu nhân cùng Tam Lang quan tâm nhưng nàng không muốn cẩm y ngọc thực yên ổn sống qua ngày, ngược lại thường xuyên giúp đỡ hạ nhân trong phủ, cũng không biết đến cùng nàng đang nghĩ gì. Dương nương tử khéo léo, viện tử được nàng bài bố vừa chỉnh tề vừa trang nhã, trà quả điểm tâm nàng làm hương vị rất ngon, tiểu nương tử và Tổ nương tử đều rất thích."
Ngoài cửa sổ bụi trúc đan xen, cái bóng hắt lên màn cửa lụa mỏng theo gió lay động. Tống Hành khoanh tay nhìn bóng trúc phía trước cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì.
Phùng Quý không đoán được tâm tư hắn, đành nói tiếp lời vừa rồi: "Tháng mười một năm ngoái, Dương nương tử không cẩn thận bị ngã đập đầu trong đêm, sau đó nàng bệnh rất nặng, đến khi tỉnh lại thì quên sạch mọi chuyện lúc trước, cũng không nhận ra được ai. Y sư đến bắt bệnh nói đầu Dương nương tử có khối máu tụ, ngã nứt xương. Thái phu nhân nghe tin, thấy nàng ốm yếu đáng thương, cố ý đưa Trương mụ đến chăm sóc, nhưng từ khi Dương nương tử khỏe lại, nàng lấy cớ không quen được người khác hầu hạ, trả lui tỳ nữ thiếp thân cùng Trương mụ, tính tình cũng không trầm buồn như trước."
Tống Hành nghe vậy lông mày hơi động, xoay người ngồi xuống trước giá sách, mở ra một cuốn, rũ mắt, ngữ khí thường thường: "Nói tiếp đi."
Phùng Quý không biết rốt cuộc gia chủ muốn nghe điều gì, dù có tài ăn nói trơn tru nhưng cũng không đủ sức để tiếp. Hắn tạm coi như gia chủ nổi lên hứng thú với Dương nương tử đẹp tựa thiên tiên, nương theo suy nghĩ này, nói tiếp: "Theo nô thấy, chẳng những Dương nương tử lớn lên xinh đẹp..."
Hắn vụng trộm quan sát biểu tình của gia chủ, thấy ngài mặt mày không đổi, hẳn là tán thành với những lời này, Phùng Quý ngộ ra nguyên do, lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
"Tính cách cũng rất tốt. Tạm thời không nhắc đến chuyện lúc trước nàng cư xử khiêm tốn lễ độ, cũng không chen vào chuyện người khác. Mới cách đây hai ngày, Hoán Trúc được Thái phu nhân sai đến thiện phòng thỉnh Dương nương tử đi một chuyến đến Thúy Trúc cư, vừa vặn trên đường gặp trời mưa, Hoán Trúc không mang ô bị mưa làm ướt hết y phục, Dương nương tử vừa thấy trước hết dặn nàng lau khô tóc, uống chén canh gừng xong hẵng về, còn nói nàng sẽ tự bẩm báo lại chuyện này với Thái phu nhân. Phàm là tỳ nữ lão bà trong phủ, sợ cũng không mấy ai lại bất hòa với nàng."
Vốn là lời khen ngợi tốt đẹp, nhưng vào tai Tống Hành lại khơi dậy bệnh đa nghi của hắn, đáy mắt khi không lại hiện thêm một tầng âm u, hừ lạnh trầm giọng nói: "Cho nên, nàng rất được lòng mọi người trong phủ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Giam nàng trong trướng - Tụ Tụ Yên
RomanceHán Việt: Chiết tha nhập mạc 折她入幕 Tác giả: Tụ Tụ Yên 岫岫烟 Tình trạng: Hoàn thành Độ dài: 87 chương chính văn Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên không, Hào môn thế gia, Cường thủ hào đoạt Chủ đề xuyên suốt: Cường thủ hào đoạt