Chương 42. Đi Lạc Dương

270 21 3
                                    

Trong căn phòng chính, ngọn lửa lan mạnh với tốc độ cực nhanh, chỉ bằng sức lực của nàng mà muốn thoát ra khỏi đây thì nói quả là dễ hơn làm, không thể không nhờ vào sự trợ giúp từ bên ngoài.

Trong lúc hoảng loạn, nàng chợt nhớ ra rằng đêm nay Tống Hành quá chén giờ vẫn đang nằm trên giường ở phòng trong, liền dựa vào kiến thức đã học ở hiện đại, cuống cuồng rút chiếc khăn tay, nhúng nước bịt kín mũi miệng, khom người bưng trà vào trong phòng hắt thẳng vào mặt Tống Hành, đánh thức hắn dậy.

Tống Hành lập tức bị nước trà dội tỉnh, còn chưa kịp nổi giận hỏi xem là ai chán sống dám cả gan tạt nước vào mặt hắn thì đã bị làn khói dày đặc xộc vào, ho sặc sụa liền hai tiếng.

Thi Yến Vi vội vàng đưa cho hắn một chiếc khăn khác để che mũi miệng, lớn tiếng nhắc nhở: "Gia chủ, trong phòng xảy ra hỏa hoạn, nếu chúng ta còn không ra ngoài ngay, e rằng khó bảo toàn tính mạng."

Không cần nàng nói thì Tống Hành cũng đã thấy ánh lửa ngùn ngụt thiêu đốt ở bên ngoài, chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, hắn lấy áo choàng trên giá bọc kín người cho Thi Yến Vi, bản thân hắn thì chỉ mặc món trung y xộc xệch, ôm lấy nàng nhanh chóng ra khỏi phòng. Tống Hành không ngại lửa bén vào người mà dường như đang tìm kiếm lối cửa sổ nơi lửa không lan tới quá mạnh, vận sức bình sinh đạp ngã cánh cửa rồi bảo vệ Thi Yến Vi thoát ra ngoài trước khi xà ngang sập xuống.

Hai người chạy ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra tòa phủ đệ đều đã chìm vào biển lửa, điều càng khiến người ta sợ hãi là tiếng chém giết vang vọng khắp nơi, chỉ trong nháy mắt, nhiều mũi tên dài đã bắn thẳng về phía hai người. Tống Hành nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy vòng eo mảnh mai của Thi Yến Vi, tránh khỏi từng mũi tên một.

Càng lúc càng có nhiều mũi tên từ trên tường bắn tới, Thi Yến Vi sợ tới mức tứ chi như nhũn cả ra, mồ hôi lạnh túa ra liên tục, mặc kệ sự chán ghét xuất phát từ nội tâm thì bản năng sinh tồn vẫn khiến nàng không còn cách nào khác ngoài vô thức bám chặt lưng Tống Hành.

Lúc này Tống Hành không có món binh khí nào trong tay, đương nhiên khó có thể ngăn cản.

Hai người mới vừa tránh khỏi một đợt loạn tiễn thì bỗng, lại có ám tiễn nhắm thẳng về phía Thi Yến Vi, mắt thấy sắp sửa xuyên vào vai nàng, Tống Hành chẳng màng nghĩ ngợi đã nhanh như cắt, dùng tay không chụp lấy mũi tên. Mũi tên sắc nhọn xé toạc lòng bàn tay hắn, máu tươi đỏ thẫm tuôn ra xối xả.

Chính ngay lúc này, Trình Diễm cùng tốp tinh binh đã tìm tới.

"Tiết soái." Viên sĩ quan dáng vẻ cao gầy vội vội vàng vàng đưa cho Tống Hành một thanh trường kiếm, thần sắc lo lắng nói: "Hỏa hoạn ở quý phủ là do hỏa tiễn bọc vải dầu gây ra, hiện đã có không ít binh lính hoặc vây trong phòng, hoặc táng thân biển lửa, số còn lại trốn ra được thì lại bị đối phương bắn chết. Cả thành Trường An đều không phải nơi an toàn, Tiết soái cần phải nhanh chóng rút lui."

Còn chưa dứt lời, khoảng hai mươi đến ba mươi hắc y nhân che kín mặt đã vận công vượt qua sân viện, nhắm thẳng vào nơi họ đang đứng. Tống Hành giơ tay chỉ vào núi đá cách đó không xa, nghiêng mặt nhìn Thi Yến Vi, thấp giọng nói: "Trước hết nương tử hãy tránh sau tảng đá đó, đợi ta giải quyết xong bọn tặc nhân này, nhất định sẽ bảo vệ nàng thoát khỏi đây bình an vô sự."

Giam nàng trong trướng - Tụ Tụ YênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ